Chu Nhan

Chương 122:




Trong một con hẻm vắng vẻ ở Diệp Thành, có một người trắng đêm không ngủ, thân thể bé nhỏ nằm trằn trọc trên giường. Đôi mắt xanh màu ngọc bích trong bóng tối vẫn mở trừng trừng nhìn lên mái nhà. Các bạn bên cạnh kể cả Ninh Lương lẫn Viêm Tịch sau một ngày luyện tập vất vả đều đã ngủ say, hơi thở đứa nào đứa nấy đều đều, thỉnh thoảng còn nói mớ mấy câu không rõ.
Trong bóng tối, Tô Ma một mình lắng nghe hồi lâu, trong mắt xẹt qua một chút xúc động khó tả. Đúng vậy, sống ở Vân Hoang nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu có thể nghe thấy nhịp thở bình yên của dân tộc gần đến như vậy. Trong thế giới mà Giao nhân từ khi sinh ra đến khi chết đi, có ngày nào là không trải qua vật lộn trong thống khổ, có lẽ đúng như dì Như đã nói, đám trẻ này là cam tâm tình nguyện ở tại chỗ này, chiến đầu cho vận mệnh hải quốc, trái tim hi sinh cao cả mà sáng ngời, dường như là ở một thế giới hoàn toàn khác so với cậu.
Cậu vừa nghĩ đến đây cũng là lúc thời gian nửa đêm. Trên cửa sổ có một bóng người lặng lẽ hé cửa ra đi vào trong. Cậu lập tức nhảy chân trần xuống, nắm lấy con rối nhỏ trên đầu giường, thận trọng bước qua đám nhỏ đang ngủ say, lẳng lặng đi về phía cửa.
Ánh sáng ngoài cửa như rót bạc, một cô gái xinh đẹp đứng ở đó, vẫy tay với cậu, vẻ mặt nghiêm túc. Đó là Như Ý, đến đón cậu theo đúng lời hứa.
Đứa bé không nói một lời đi sát phía sau cậu, đi tới một cái miệng giếng.
Ở dưới ánh trăng lạnh, miệng giếng phủ đầy rêu xanh, mơ hồ có thể nhìn thấy những hoa văn trạm khắc tinh xảo. Trong giếng tối đen như mực, tựa như có nước chảy róc rách.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, từ sâu thẳm lóe lên một tia sáng giống như một con mắt bí ẩn mở ra từ sâu dưới lòng đất. Không biết vì sao Tô Ma đi tới bên miệng giếng cổ này đột nhiên rùng mình một cái. Giếng này chính là con đường dẫn đến Kính Hồ.
“Được rồi! Buổi chiều hôm nay các trưởng lão đều đã quay về đại doanh Kính Hồ rồi, thừa dịp đang vắng người, con đi mau đi!” Như Ý cố nhỏ giọng, chỉ vào cái giếng đen ngòm: “Từ đây bơi khoảng một trăm dặm theo mạch nước ngầm là có thể bơi được đến Kính Hồ. Sau khi nổi lên mặt nước, nhìn xem phương hướng Đế đô lại tiếp tục lặn xuống bơi ba bốn ngày đường mới tới. Con có thể chịu được không?”.
Tô Ma gật đầu không nói gì.
“Cầm lấy cái này!” Như Ý quàng một túi gấm nho nhỏ lên cổ cậu dặn dò: “Trong đây là một ít lương khô ta chuẩn bị cho con. Thân thể con còn chưa hoàn toàn hồi phục, lại còn phải bôn ba đường dài, thật sự chỉ sợ con nửa đường đã không trụ được nữa. Nhớ kỹ, nên không tìm thấy tỷ tỷ thì phải quay về đấy. Cửa lớn nơi này luôn luôn mở rộng chờ con!”.
“Không!” Đứa bé ngẩng đầu nói rõ từng chữ: “Con nhất định sẽ tìm được tỷ tỷ!”.
Như Ý nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt cậu, con ngươi lộ ra một tia ảm đạm, sờ sờ đầu đứa bé: “Được rồi, vậy con đi đi!”.
Điều mình luôn tâm niệm nói thì dễ, làm mới khó. Đứa bé không nói nữa, đi chân trần xuống giếng. Cậu dừng lại bên miệng giếng, nhìn lại nữ tử xinh đẹp đứng dưới ánh trăng lặng lẽo một lần cuối. Hoa khôi Diệp Thành nhìn cậu, không biết vì sao trong mắt toát ra một tia thương xót, môi mấp máy muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng: “Con đi đường cẩn thận!”.
“Vâng!” Đứa bé lặng thinh một chút, nhỏ giọng: “Cảm ơn dì, dì Như!”.
Thân thể Như Ý lại hơi run rẩy, Tô Ma khó khăn chèo lên bệ đá, sau đó không chút do dự nhảy vào trong giếng cổ sâu không thấy đáy kia, giống như một con thiêu thân cô độc liều mạng lao về phía cửa.
“Ôi!” Khoảnh khắc đó Như Ý rốt cuộc không nhịn được, hoảng hốt phát ra một tiếng kêu rất nhỏ. Sau đó nàng cắn chặt khớp hàm không nói thêm gì nữa.
Tô Ma nhảy xuống miệng giếng. Nhưng kỳ lạ là quá trình rơi lại lâu đến không ngờ. Đứa bé dường như có chút hoảng hốt, giống như bản thân đang trôi nổi trên một dòng sâu tối đen không đáy. Không biết qua bao lâu đứa bé mới chạm được vào mặt nước. Khoảnh khắc cậu chạm tới mặt nước lại có chút ngạc nhiên: Nước hồ này không ngờ lại vô cùng ấm áp cùng mềm mại, từ bốn phương tám hướng vươn lên dịu dàng cuốn lấy đứa bé gầy yếu. Trong nháy mắt Tô Ma còn cảm thấy thoải mái khó nói thành lời, bất tri bất giác thả lỏng đầu óc, để cho bản thân từ từ chìm xuống giống như trở về lòng mẹ, trong bào thai từ thuở xa xưa.
Khi bóng dáng đứa bé biến mất đầu miệng giếng, Như Ý vẫn đứng lặng dưới ánh trăng lạnh, nhìn chằm chằm vào miệng giếng sâu thẳm, ánh mắt thẫn thờ, đột nhiên có nước mắt tràn ra khóe mi.
“Sao? Tiếc nuối à?” Một giọng nói già nua mà lạnh lùng cất tiếng.
Dưới ánh trăng, ba vị trưởng lão lẽ ra phải về tới đại doanh Kính Hồ rồi, lúc này lại xuất hiện ở đây.
“Trưởng lão!” Như Ý vội vàng lao nước mắt hành lễ.
Tuyền trưởng lão hỏi: “Đã đặt lá bùa lên người nó chưa?”.
“Rồi ạ!” Như Ý nhỏ giọng trả lời, sắc mặt tái nhợt: “Nó không đề phòng chút nào hết, cứ nghĩ là ta đưa lương khô cho nó để dùng trên đường đi”.
“Được rồi, làm như thế này đứa bé kia sẽ không kịp đề phòng mà rơi vào đại mộng!”.
Tuyền trưởng lão đi tới, liếc nhìn vào miệng giếng tối đen như mực.
“Đứa bé này kế thừ huyết mạch Hải hoàng, nếu không khiến nó thả lỏng cảnh giác, pháp thuật của chúng ta rất khó thành công! Tất cả là nhờ ngươi, Như Ý!”.
Như Ý không nói gì, sắc mặt trắng bệch.
“Chuyện hôm nay cực kỳ bí mật, chỉ có bốn người chúng ta biết”. Tuyền trưởng lão nhìn mặt ba người còn lại nói từng chữ: “Không được để người thứ năm biết chuyện. Mọi người hiểu chưa?”.
“Đã hiểu!” Vài vị trưởng lão quả quyết trả lời, không chút do dự.
Tuyền trưởng lão quay đầu lại nói với hai vị trưởng lão khác: “Được rồi, thời gian không còn nhiều, chúng ta bắt đầu thực hiện đi”.
“Thuật Đại Mộng là một loại vân phù huyễn thuật cao thâm nhất, cần phải có sự hợp lực của cả ba người chúng ta, nhân lúc ánh trăng chiếu xuống giếng lập tức tiến hành, mọi người nhanh một chút”.
“Được!” Ba vị trưởng lão cũng đứng xung quanh miệng giếng cổ, lập tức tất cả rêu xanh trên miệng giếng biến mất. Phiến đá cổ sáng rực lên lóng lánh. Đó là vầng hào quang của phù chú được khắc lên trên miệng giếng, giống như vòng tròn ánh sáng đi thông sang thế giới bên kia.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, ba vị trưởng lão bắt đầu lẩm nhẩm đọc chú thuật. Âm thanh mỗi lúc một lớn giống như dùng hết toàn bộ linh lực để điều khiển thứ gì đó. Theo chú ngữ không ngừng nhả ra, từ trong giếng sâu đột nhiên nổi sóng, lần lượt hết lớp này đến lớp khác như một đóa sen nở rộ dưới ánh trăng. Thuận theo làn sóng, bóng dáng một đứa bé bập bềnh nổi lên, cả người khẽ động giống như một bào thai đang ngủ sâu trong nước ối, đơn thuần trong trẻo bình yên.
Trên cổ đứa bé lộ ra chiếc túi gấm mà Như Ý đã đeo lên. Đồng thời ánh sáng vàng cũng phát ra từ trong túi gấm, tạo thành một vòng tròn bao bọc lấy đứa bé trong nước. Nàng không đành lòng nhìn xuống, quay đầu trở về sảnh trước đóng cửa lại.
Thật ra, giờ phút này hẳn là Tô Ma đang rất vui vẻ đi. Đứa bé kia không chút do dự nhảy xuống giếng, tưởng rằng đã cởi bỏ được hận nước thù nhà, từ nay về sau giữa biển rộng trời cao có thể tự do tự tại đi tìm tỷ tỷ, tìm cuộc sống mà nó hằng mơ.
Thế nhưng đứa bé dại khờ ấy, giờ phút này lại không biết: Tất cả những đều ấy đều không được cho phép!
Nó là Hải hoàng của Giao nhân, trên vai gánh vác trách nhiệm phục hưng đất nước, nào có thể như vậy mà buông bỏ hết thảy, trở về Không Tang sống cuộc sống của loài người suốt quãng đời còn lại chứ? Tất cả đồng bào thậm chí là nàng cũng không cho phép điều đó tồn tại.
Cho dù ý chỉ ấy có lớn đến thế nào, nhưng cũng chỉ là tâm niệm của một người, làm sao có thể so sánh với chấp niệm của vô số người khác chứ? Không sao đâu, nó chỉ là đang ngủ thật sâu trong mộng mà thôi.
Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ như lời nói mớ, giống như đang tự trấn an: Chờ sau khi đứa bé này tỉnh lại, hết thảy đều sẽ ổn thôi. Chỉ cần nó tỉnh lại từ trong mộng, sẽ quên hết những chuyện không nên nhớ. Chỉ cần Hải hoàng của chúng ta trở về, Hải quốc của chúng ta cũng sẽ sống lại, hết thảy sẽ tốt cả thôi.
Trong lúc Tô Ma bị giam trong giếng, ở ranh giới giữa sinh tử, không biết mình đang ở nơi nào. Cậu cũng hoàn toàn không biết Chu Nhan mà cậu muốn tìm cũng đang bị cuốn vào vòng xoáy mà khi nghe đến tin kia lại chấn động như gặp sấm sét giữa trời quang!
“Các ngươi đã nghe chưa, Hoàng thái tử đã tuyển được thái tử phi rồi đấy!”
“Hoàng thái tử, ngài ấy không phải đã mất tích rồi sao?”.
“Xí xí, đương nhiên không phải nói Hoàng thái tử trước kia, bây giờ còn ai thèm quan tâm nữa, ta nói chính là tân Hoàng thái tử mới được sách lập – con trưởng do Bạch hoàng hậu sinh ra kìa!”.
“Ồ, là vị đại thần quan kia sao? Không… không phải ngài ấy mới trở về đế đô sao? Sao đã lập phi rồi?”.
“Nhanh thật đấy, đúng là như bắt được vàng ấy. Đêm qua ngài ấy đến phủ Bạch vương ở Đế đô tuyển phi, nghe nói quyết định ngay tại chỗ”.
“Này, thế quận chúa nào của Bạch vương gia trúng tuyển đấy? Chắc chắn không phải là Tuyết Oanh rồi, chắc là Tuyết Nhạn ư?”.
“Vậy thì ngươi đoán không ra đâu, người ta cố tình tuyển nữ nhân của đệ đệ đó!”.
“Hả? Không thể nào! Trời ạ! Thật sự…”.
“Ta cũng thật sự sốc khi nghe tin này đấy!”.
“Trời ạ, tân Hoàng thái tử không bị điên đấy chứ?”
Sáng sớm Chu Nhan vừa mới tỉnh lại, mơ mơ hồ hồ nghe đám thị nữ nhỏ to tám chuyện bên ngoài cửa, nàng cũng đã quen với chuyện này rồi, cũng lười mở mắt, muốn ngủ thêm lát nữa. Nhưng vừa nghe thêm mấy lời, đã chẳng may nghe được tin tức khiến nàng chấn động, từ trên giường nhảy dựng lên: “Cái gì?”.
Nàng vội vàng chạy ra ngoài, bắt gặp đám thị nữ đang nói chuyện phiếm, thốt lên: “Các ngươi, các ngươi vừa nói cái gì đấy hả?”
“Quận chúa!” Hai thị nữ bất ngờ nhìn thấy Chu Nhan thì không khỏi kinh sợ, đặt ngay chậu vàng xuống đất: “Sao… sao người dậy sớm vậy?”.
“Các ngươi vừa nói cái gì? Hoàng thái tử tối qua đến phủ Bạch vương tuyển phi?”
Chu Nhan kéo lấy áo một thị nữ như túm cổ: “Rốt cuộc người tuyển ai làm phi? Mau nói cho ta biết!”.
Thị nữ nơm nớp lo sợ trả lời: “Tuyển… tuyển quận chúa Tuyết Oanh ạ!”.
“Tuyết Oanh?” Tay Chu Nhan cứng ngắt, thốt lên theo bản năng: “Nói hươu nói vượn. Sao có thể là cậu ấy chứ?”.
“Là… là thật ạ”. Thị nữ thở hổn hển nói: “Tin tức được truyền ra từ phủ Bạch vương tối qua mà ạ, làm mọi người đều không dám tin. Mãi cho đến sáng nay đế quân phái sứ giả ban ý chỉ cho Bạch vương thì chuyện này đã được xác nhận chính xác hoàn toàn!”.
“Thật… thật là một trò đùa!” Chu Nhan hoảng hốt: “Tuyết Oanh gả cho người ư? Không thể nào!”.
Sắc mặt nàng tái nhợt, cũng không để ý chân trần nhảy khỏi giường liền chạy ra ngoài: “Ta phải đi hỏi Tuyết Oanh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”.
“Quận… quận chúa”. Thị nữ không khỏi hốt hoảng: “Người còn chưa có trang điểm mà!”.
Nhưng mà không còn kịp nữa, chớp mắt Chu Nhan đã biến mất ở bên ngoài, đám thị nữ đều hoảng hốt nháo nhác nhìn nhau. Chuyện này rốt cuộc là sao? Quận chúa và Tuyết Oanh không phải là tỷ muội thân thiết sao? Bây giờ Tuyết Oanh bất ngờ được Hoàng thái tử lựa chọn, chẳng lẽ quận chúa không mừng cho tỷ muội tốt sao? Vì sao vừa nghe tin lại có phản ứng kịch liệt như vậy?
Từ hành cung phủ Xích vương đến hành cung phủ Bạch vương hơn mười dặm, nhưng mà Chu Nhan bất cấp lệnh cấm sử dụng pháp thuật trong đế đô, cố tình dùng thuật di chuyển chỉ chớp mắt đã đến nơi. Nàng bất chấp lễ nghi lập tức nhảy qua tường, xuất hiện ở trong phòng Tuyết Oanh.
Trong phòng hương thơm ngào ngạt, rèm thưa buông xuống yên tĩnh không một tiếng động. Nàng quen thuộc đi thẳng vào trong, vén rèm lên, nhìn thấy giường của Tuyết Oanh trong ánh sáng mờ mờ. Tỷ muội thân thiết của nàng còn đang ngủ say, dưới chăn lụa thêu chỉ vàng lộ ra khuôn mặt hốc hác tiều tụy, khóe mắt còn vương lệ, mơ mơ màng màng kêu tên Thời Vũ.
Chu Nhan mới chỉ nhìn tỷ muội tốt một cái, trong lòng nhất thời bình tĩnh lại. Bộ dáng này của Tuyết Oanh thấy thế nào cũng không giống với vừa được sắc phong Thái tử phi. Mấy lời đồn nhảm bên ngoài sao có thể tin? Nàng không muốn quấy rầy giấc ngủ của Tuyết Oanh, đang định lặng lẽ rời khỏi thì toàn thân lại chấn động.
Ngọc bội? Ngay bên cạnh gối của Tuyết Oanh rõ ràng đặt một viên ngọc bội mà nàng đã rất quen thuộc. Chu Nhan run rẩy cúi xuống cầm lấy nó, khuôn mặt tái nhợt. Viên ngọc bội vô giá này có khắc huy hiệu hoàng thất Không Tang, trên đó khắc một chữ “Ảnh”. Nàng xác định đây chính là vật tùy thân bên người y. Thân thể Chu Nhan run rẩy giống như bị bỏng, buông tay ra, ngọc bội rơi xuống đầu giường phát ra tiếng kêu trong trẻo.
“Ai?”. Tuyết Oanh bừng tỉnh, mông lung mở mắt, thấy rõ ràng người tới thì thốt lên: “A… A Nhan… sao cậu lại tới đây?”.
Vừa mới sáng sớm nàng đã nhìn thấy tỷ muội tốt của mình từ đâu tới, sắc mặt trắng bệch nhìn nàng, môi run nhẹ giống như muốn nói cái gì lại thôi, mà ngọc bội kia đã rơi xuống bên gối. Cô ấy đã biết rồi ư?
Tuyết Oanh nắm chặt ngọc bội theo bản năng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Là thật sao?”.
Trầm mặc hồi lâu Chu Nhan chỉ hỏi một câu như vậy, Tuyết Oanh tái nhợt không dám nhìn vào mắt Chu Nhan, gật đầu: “Là thật!”.
Chu Nhan vẫn không thể tin được: “Không phải cậu rất hận y sao, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cậu điên rồi chắc?”.
Tuyết Oanh không biết phải nói gì cho phải. Ngón tay mảnh khảnh co lại nắm chặt lấy ngọc bội, nơi vết đao đâm vào vẫn còn hơi đau nhức. Nhưng mà khi nghe tỷ muội tốt hỏi một câu này, nàng cảm thấy so với vết đao càng đau thấu tim gan hơn.
“Khởi bẩm quận chúa Tuyết Oanh, đã qua giờ Thìn rồi ạ!”. Một thị nữ cất tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh: “Vương gia và vương phi nói sáng sớm hôm nay ngự sử đại nội sẽ mang sách ngọc đến sách phong thái tử phi, có lẽ cũng sắp tới. Xin quận chúa dậy rửa mặt chải đầu tiếp giá, không được chậm trễ đâu ạ!”.
Lời nói vừa ra, Chu Nhan run lên, trong phòng là một mảnh thinh lặng.
Hóa ra đó là sự thật.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.