Chu Nhan

Chương 121:




“Nhìn xem! Con đường vận mệnh đang tới gần!”.
Dưới bầu trời đầy sao xa xôi, có một người khác cũng đang ngẩng đầu lên bầu trên trên đỉnh Bạch tháp, thở dài bằng một âm thanh không rõ ràng. Đó là một người ẩn mình trong bóng tối sâu thẳm, tựa như một đám sương mù, chỉ có đôi đồng tử màu vàng giống hệt thần Hủy Diệt trong thần miếu, ánh lên như ngọc bích. Hắn ngồi trên một con thuyền lướt đi theo gió, ngẩng đầu nhìn lên trời sao.
“Quy Tà đã bị giấu đi rồi, bởi một sức mạnh rất lớn”. Hắn thở dài một hơi, nhìn lên không trung: “Thật thú vị, Vân Hoang này sau bảy ngàn năm vẫn khiến ta không khỏi kinh ngạc”.
Bên ngoài khoang thuyền có người từ từ bước đến, không gian có tiếng quần áo sột soạt: “Trí giả đại nhân!”.
Thánh nữ quỳ gối bên ngoài khoang thuyền cung kính bẩm báo: “Chúng ta sắp đến phía Bắc Vân Hoang, chuẩn bị lên bờ đi vào vùng đất lạnh giá, đặc biệt đến xin chỉ thị của ngài!”.
Trí giả khẽ gật đầu. Hắn ngồi ở trong bóng tối, ngắm nhìn sao trời hồi lâu, hơi cong ngón tay về phía bầu trời như bắt được thứ gì đó vô hình. Rốt cuộc cũng trở về mảnh đất đó rồi sao? Mấy ngàn năm trước, bàn tay này đã sáng tạo ra hết thảy ở Không Tang, vậy thì mấy ngàn năm sau, cũng bàn tay này sẽ phá hủy hết thảy, đócũng là lẽ tự nhiên phải không?
Dù sao tay trái của Ma, chính là đại biểu cho sức mạnh hủy diệt.
Vừa nghĩ đến đây, toàn thân hắc bào phần phật bay lên, trong đôi ngươi màu vàng bỗng nhiên b4n ra vẻ sắc bén như mưa tên rào rào lao vào không khí.
Thánh nữ đang quỳ trên đất, cảm nhận được sát khí tràn ra xung quanh, rùng mình không dám nhìn thẳng.
Mười năm trước đây, vị Trí giả đại nhân thần bí này đến từ phía Đông, một tay quét sạch tai ương trên biển, cứu vớt Băng tộc lênh đênh. Người kia thậm chí một mình chống lại sóng thần, nâng lên nhấn chìm cả đảo nhỏ như một kỳ tích, cứu sống hàng ngàn người đang bị tai nạn chìm sâu trong biển. Sức mạnh mà ngài thể hiện khiến tất cả đều hoảng sợ. Dường như tất cả Băng tộc đều coi hắn như một vị thần, cho nên, khi vị khách bí ẩn này đề nghị truyền thụ sức mạnh của mình cho Băng tộc, dẫn dắt mọi người trở về Không Tang, thì toàn bộ dân tộc Không Lưu đế quốc đều sôi sục.
Đánh bại Không Tang, đoạt lại Vân Hoang, chỉ riêng hai câu nói này cũng đủ làm hoa mắt, mê hoặc những người của Băng tộc suốt ngàn năm lênh đênh trên biển.
Thế nhưng các trưởng lão Băng tộc không tin vị khách thần bí không biết từ đâu đến này, tuy rằng đãi ngộ với Trí giả như thượng khách, nhưng cũng không cho phép hắn gia nhập trung tâm quyền lực của đế quốc Không Lưu. Nhóm trưởng lão nghĩ, chỉ cần thời gian lâu hơn, họ sẽ có thể biết được ý định thật sự của kẻ xa lạ này.
Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, đó là người không biết đến từ đâu này, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã mang đến cho mọi người một sức mạnh kinh người chưa từng thấy.
Trí giả thần bí kia cho quân đội xem một cuốn sách của tên là “cách thức kiến tạo”, cái này có thể thay đổi vận mệnh cả băng tộc. Các thợ thủ công trong quân đội đã nghiên cứu quyển sách kia, phát hiện ra rằng nó được chia làm ba tập: Chinh Thiên, Tĩnh Hải, Trấn Dã. Trên mỗi một cuốn, đều ghi lại các phương pháp chế tạo vũ khí khác nhau. Dựa theo hướng dẫn trên mỗi quyển, họ không những chế tạo được các loại pháo của uy lực lớn, chiến xa có thể phá hủy lục địa, thậm chí còn có thể tạo ra chim ưng gió tự do bay lượn trên trời hay thuyền ốc lặn vào biển sâu.
Sao có thể? Đúng là điên rồi! Lúc tổng quản giám sát nhìn thấy sơ đồ chế tọa còn lẩm bẩm: “Sắt và gỗ cũng có thể bay sao?”.
Thế nhưng ngay khi con chim ưng gió đầu tiên được dựng lên, bay lượn trên bầu trời, tất cả Băng tộc đều khiếp sợ không nói được lời nào. Bọn họ phát hiện đối phương dường như đến từ một quốc gia xa xôi ưu việt, có trí tuệ vượt xa loài người trên đất Không Tang. Con người thần bí này thật là khó đoán, giống như thần thánh vậy.
“Chỉ cần dựa theo chỉ dẫn của ta, không quá ba mươi năm, Băng tộc có thể đoạt lại Vân Hoang!”.
Bị một lời hứa hẹn như vậy k1ch thích nhiệt huyết sôi sục, những người dân trẻ tuổi của Băng tộc đều kéo nhau tìm được vị khách thần bí này. Các trưởng lão bảo thủ vô cùng lo lắng, nhưng cũng không thể kiềm chế được ý chí vùng lên của tộc nhân. Cuối cùng vị khách thần bí tự xưng là trí giả này trở thành người đứng đầu đế quốc Thương Lưu. Sau khi đã được nhân dân ủng hộ, nắm giữ được quyền lực, người được gọi là trí giả kia đã tiến hành cải cách mạnh mẽ trong Băng tộc ở Thương Lưu.
Đầu tiên là một lần nữa từ trong tộc tuyển chọn ra Thập vu thay thế các trưởng lão ban đầu, sau đó thành lập chế độ nguyên lão viện, tránh cho dân chúng lời ra tiếng vào đối với việc một người ngoại quốc đến cai trị đất nước mình. Nhưng mà nguyên lão viện chỉ có thể xử lý các sự vụ hàng ngày, còn đối với việc quân đội và chính trị thì phải có sự phê duyệt của Trí giả.
Trải qua tầng tầng khống chế như vậy, Trí giả cuối cùng đã nắm trong tay quyền kiểm soát toàn bộ đế quốc Thương Lưu.
Nhưng kỳ quái chính là, từ đầu đến cuối cùng, chưa từng có ai từng nhìn thấy mặt hắn. Người thần bí kia lúc nào cũng mặc hắc bào giống như một bóng dáng vô hình tan biến trong màn đêm, yên tĩnh mà trầm mặc. Chỉ có một đôi con ngươi màu vàng sáng lên như ma quỷ khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
Băng tộc càng ngày càng mạnh, địa vị của Trí giả đại nhân cũng ngày một lên cao, bất cứ ai cũng không dám nghi ngờ. Giống như lúc này đây, sau khi Thập vu trở về, Trí giả đại nhân đột nhiên rời khỏi Tây hải, hướng về phía Vân Hoang. Trên dưới đế quốc đều hoang mang nhưng không ai dám khuyên can.
“Sau khi trở về lập tức đến Tử Đài quận Cửu Nghi”. Trí giả thinh lặng hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói bằng một thứ ngôn ngữ chỉ có Thánh nữ mới có thể nghe hiểu: “Thanh vương, giờ này chắc là ông ta đang rất cần chúng ta giúp đỡ đó!”.
“Vâng!”. Thánh nữ khom người lui ra, trong phút chốc con thuyền cô độc giữa biển khơi lướt đi như bay dưới ánh trăng.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.