Chưa kể những trải nghiệm của chính bản thân đã giúp hắn trả lời vấn đề mà Bách Hoa tiên tử đưa ra một cách hoàn mỹ.
Tất cả những điều đó gộp lại mới có thể khiến nàng nảy ra ý nghĩ nhận hắn làm đồ đệ. Dù chỉ thiếu một trong những điều kiện ấy thôi, e là Bách Hoa tiên tử cũng sẽ không đề nghị hắn như thế.
Nếu không có những điều kiện cần thiết nêu trên, thì cho dù Cố Thanh Sơn có đạt được đến cảnh giới Kiếm tiên, Bách Hoa tiên tử cũng sẽ không coi trọng hắn.
Cường giả thấp hơn Thánh nhân có vô vàn người, mà bản thân Thánh nhân đứng trên hàng trăm hàng ngạn vạn tu sĩ sẽ không dễ dàng cúi đầu nhìn xuống.
"Tốt." Khuôn mặt của Bách Hoa tiên tử được che lại bởi một tấm lụa mỏng, nhưng trong lời nói của nàng lại mang theo ý vui vẻ, đến cả Cố Thanh Sơn cũng có thể cảm nhận được.
"Chiếc cung kia của ngươi tên là Dạ Vũ ư?" Nàng đột nhiên hỏi.
Điều nàng vừa hỏi nằm ngoài dự đoán của Cố Thanh Sơn, khiến hắn sửng sốt đến mức một lúc sau mới phản ứng lại.
Quả thực lúc ở trên sông, hắn đã dùng cung Dạ Vũ bắn chết Đại Hắc Ngư.
Câu hỏi của Bách Hoa tiên tử giống như một chưởng đánh ra khến cho người khác không kịp đề phòng, cũng không thể nào đoán ý đồ thực sự của nàng là gì. Vì vậy, hắn chỉ có thể trả lời: "Đúng vậy."
Bách Hoa tiên tử khẽ nở một nụ cười khó hiểu, trong ánh mắt nàng hiện lên thâm ý: "Nó là cây cung của Thiên Cực thánh nữ Ninh Nguyệt Thiền mà? Cũng được, làm đồ đệ của bản Thánh rồi thì ngươi dĩ nhiên sẽ xứng đôi với nàng."
"..." Cố Thanh Sơn không biết nói gì cho phải.
"Đúng rồi, ngươi là Kiếm tu mà nàng ta không đánh ngươi ư?"
"... Ta đã cứu nàng ấy, hình như nàng ấy không biết ta là Kiếm tu."
"Ha ha ha, hóa ra là vậy! Hay lắm!" Bách Hoa tiên tử cười khẽ, bày ra một bộ mặt hoàn toàn khác của mình.
Xem ra nàng đã coi mình là đồ đệ rồi nên mới thoải mái như vậy, Cố Thanh Sơn yên lặng suy nghĩ.
Người ngoài ai cũng bảo rằng Bách Hoa tiên tử một lòng tu hành, say mê thuật pháp, chưa bao giờ bận tâm đến thế sự cả.
Có điều, chẳng ai biết được thật ra nàng cũng thích hóng chuyện lắm.
"Ngươi là đệ tử thứ tư của ta, ta phải nghĩ cho ngươi một cái pháp danh mới được." Bách Hoa tiên tử lẩm bẩm một mình: "Ai dà, trong bốn người thì ngươi là nam tu nhỏ tuổi nhất, rốt cuộc đặt tên thế nào mới hay đây?"
Thấy Bách Hoa tiên tử khổ tâm suy nghĩ về một chuyện không hề có ý nghĩa, Cố Thanh Sơn khá sốt ruột. Hắn nhỏ giọng nói: "Thánh... À không, sư phụ, Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền còn đang chờ người đến cứu đấy."
Hai chữ sư phụ này vang lên khiến cho thái độ của Bách Hoa tiên tử thay đổi rõ rệt.
Nàng gật đầu: "Suýt thì sư phụ quên mất việc này, cũng đến lúc phải cứu bọn họ rồi."
Ngay sau đó, Bách Hoa tiên tử chắp hai tay lại, tạo thành một pháp ấn rồi kẽ niệm: "Thần kỹ, Thân Ngoại Hóa Thân."
Ba vị Bách Hoa tiên tử khác được biến ra từ người của nàng, bay lên rồi sau đó rơi xuống giữa đại điện.
"Ta đi cứu người." Một vị Bách Hoa tiên tử nói, sau đó nàng phất tay áo rồi biến mất trong không trung.
Ngay sau đó, một vị Bách Hoa tiên tử nữa lại nói: "Trong các tướng lĩnh cấp cao của Nhân tộc có nội gián, ta đi thông báo cho Bi Ngưỡng."
Bên kia, một vị Bách Hoa tiên tử khác gật đầu: "Còn về chuyện thế giới Thần Võ, chắc chắn lão già Huyền Nguyên kia sẽ đồng ý làm kẻ tiên phong, ta đi tìm lão."
Tay hai người khẽ động rồi đồng thời biến mất khỏi đại điện.
Trên bảo tọa Vạn Hoa, Bách Hoa tiên tử đột nhiên nói: "Nhắc mới nhớ, lâu rồi ta chưa giao thủ với Ma tộc."
"Bí thuật, Bách Hoa kính." Nàng tùy ý phất tay một cái, cả đại điện liền biến mất trong nháy mắt.
Cố Thanh Sơn phát hiện khung cảnh xung quanh mình hóa thành đồng không mông quạnh, cảnh vật hai bên đường lùi về sau với tốc độ rất nhanh.
Cuối cùng, tốc độ lùi của phong cảnh dần chậm lại.
Tầm nhìn này là của vị hóa thân Bách Hoa tiên tử rời đi đầu tiên, chỉ trong vòng mấy chục giây mà nàng ta đã tới tiền tuyến rồi.
Ở cách đó hàng ngàn dặm, những gã Vô Diện Cự Nhân vẫn đang đứng vững, khuất mình sau mấy tầng mây, trên không trung xung quanh chúng là vài tên yêu ma với khí tức cường đại.
Trên mảnh đất gần đấy, đội quân của Ma tộc đang bao vây hai tu sĩ, không ngừng tấn công về phía hai người đó. Thỉnh thoảng mấy tên Ma tộc giữa không trung lại bắt lấy cơ hội, tấn công họ điên cuồng rồi vội vàng quay về. Bọn chúng đang dùng phương pháp chiến đấu luân phiên hòng làm tiêu hao sức lực của hai tu sĩ Nhân tộc nọ, từ từ tiêu diệt họ.
Nhìn lại, chỉ thấy khắp cơ thể của hai tu sĩ một nam một nữ kia toàn là máu, họ đang cố gắng chống chọi.
Cố Thanh Sơn tập trung nhìn, không phải là Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền thì là ai cơ chứ?
Kiếp trước, bọn họ đã chết như vậy...
Đúng lúc này, ở một chỗ rất sâu và rất xa trên không trung đột nhiên phát ra một tiếng gào rú rung trời: "Có một đại tu sĩ Nhân tộc đang đến gần, không được nương tay, phải dốc hết sức lực giết chúng!”
Mệnh lệnh này vừa phát ra, ngay lập tức, toàn bộ Ma tộc đều dốc toàn lực mà tấn công một cách điên cuồng.
Công Tôn Trí phun ra một ngụm máu, cố gắng điều khiển đĩa bát quái.
Ninh Nguyệt Thiền vung trường đao lên, vô số ánh sáng óng ánh, chói lọi rơi xuống lưỡi đao.
"Một chưởng cuối cùng, giết được bao nhiêu thì giết."
"Ha ha, được! Chúng ta đọ một lần, xem ai có thể giết được nhiều Ma tộc hơn!" Công Tôn Trí cười ồ lên.
Phía trên bọn họ, những thuật pháp hỗn loạn có sức mạnh nghiêng trời lệch đất của Ma Tộc cùng lúc đổ ập xuống.
Ở trong Bách Hoa cung.
"Không xong rồi! Không kịp nữa rồi!" Cố Thanh Sơn không nhịn được mà thốt lên.
Hóa thân của Bách Hoa tiên tử còn cách Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền mấy dặm nữa, mà bọn Ma tộc mạnh mẽ này đã bạo phát toàn bộ sức tấn công trước nay chưa từng có. Thậm chí còn có rất nhiều Ma tộc chọn cách đồng quy vu tận, kích phát ra thuật pháp với sức mạnh khủng khiếp.
Dưới sự tấn lông mãnh liệt ấy, hai người sẽ không có cơ hội thoát thân.
"Đừng sốt ruột." Trên bảo tọa Vạn Hoa, Bách Hoa tiên tử chống cằm, lười biếng nói.
Thần niệm của nàng bao phủ khắp bầu trời tiền tuyến cách Bách Hoa cung mấy vạn dặm, mỗi một thuật pháp của yêu ma đều bị nàng dùng Thần niệm gạt đi từng cái một, đồng thời ghi nhớ thật kỹ những huyền bí ẩn chứa trong đó.
Cùng lúc đó.
Hóa thân của Bách Hoa tiên tử đột nhiên dừng lại, quát khẽ: “Thần kỹ, Tụ Lý Càn Khôn”. Hóa thân hời hợt mở ống tay áo ra rồi lại thu hồi lại.
Ở cách đó vài dặm, ánh sáng trên trận pháp phòng ngự mà Công Tôn Trí bố trí lập tức tắt ngúm.
Sắc mặt ông ta tái mét, nói: “Trận pháp bị mất hiệu lực rồi! Đây là chuyện gì chứ?”
Ngay sau đó, ông ta và Ninh Nguyệt Thiền giống như bị cái gì đó trói chặt lại, tất cả linh lực cùng pháp lực đều không còn lại chút gì cả.
Một cỗ năng lực mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện lôi kéo hai người mà họ không thể kháng cự lại. Chỉ trong khoảnh khắc, họ đã băng qua mấy dặm rồi lọt vào trong tay áo của hóa thân Bách Hoa tiên tử.
Chỉ một giây sau, vô số thuật pháp tấn công thẳng xuống chỗ Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền đứng khi nãy, biến mặt đất ở đấy thành một cái hố to sâu không thấy đáy.
Hóa thân của Bách Hoa tiên tử đón được hai người liền xoay người rời đi.
"Ngươi là ai? Đứng lại cho ta!" Bỗng nhiên, một tiếng rít gào vang lên từ sâu trong bầu trời, cảm giác như vọng lại từ nơi rất xa.
Hóa thân chỉ im lặng bay đi thật nhanh.
Bên trong Bách Hoa cung, Bách Hoa tiên tử nói với Cố Thanh Sơn: "Đồ nhi, bổn Thánh cũng không phải là vì lo sợ yêu ma mà chẳng qua là ma hỏa trên người Công Tôn Trí đang phát tác, chẳng còn sống được bao lâu nên ta phải mang hắn trở về, trước tiên phải cứu cái mạng của hắn đã."
Cố Thanh Sơn liên tục gật đầu, nói: "Đây là chuyện đương nhiên, tất cả đều do sư tôn quyết định."
Hai người đang nói, chợt nghe thấy một tiếng vang rung chuyển trời đất.