Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 321:




Tôi lập tức không dám quấn lấy thuồng luồng tiên hỏi nữa, nói sang chuyện khác: "À, ra vậy, nếu là vậy, vậy lúc ở mộ Hồ Tiên ông chạy đi đâu? Tôi và Đường Dũng tìm khắp nói cũng không thấy ông đâu cả? Tôi nhớ rõ lúc đó cũng đang ở dưới mộ hồ tiên cơ mà."
"Ừm, đúng vậy." Thuồng luồng tiên gật đầu nói.
Ông đã có mặt sao không ra mặt cứu tôi, khiến tôi bị cáo đỏ hại thảm như vậy!
Tôi lập tức trừng trừng mắt, nhưng thuồng luồng tiên khó chịu đầy mặt, lời này tôi không dám nói ra.
Bất quá thuồng luồng tiên có thể cảm ứng được tâm tư của tôi, thấy tôi trừng mắt, ông ta bỗng cười, nói: "Lúc đấy không phải tôi không muốn cứu cô, mà chính ta cũng đang trong tình cảnh hiểm nguy, nếu không phải tiểu tử Tô Mộc kịp thời chạy tới thì lần này ngay cả ta cũng phải chết tại trong mộ Hồ Tiên."
"Hả?" Tôi giật nảy cả mình, kinh ngạc nhìn thuồng luồng tiên.
Ông ta bây giờ đẫ là rồng, đại yêu quái siêu cấp chín hạch!
Ai còn có thể khiến ông rơi vào hiểm cảnh, mém chon thây được?
Nhìn thấy tôi kinh ngạc, thuồng luồng tiên bất đắc dĩ cười, lại không nói gì, chỉ nói tôi bị giày vò đã nửa ngày, còn vừa mới trở về từ cõi chết, nếu không có gì thì nghỉ ngơi một chút.
Nói xong ông cắm đầu đi thắng đến phòng ngủ của mình, cạch một tiếng đóng cửa lại, không để ý ai nữa.
Chỉ để lại một mình tôi trong phòng khách.
Tôi vẻ mặt khó hiểu, tò mò muốn chết
Nhưng thuồng luồng tiên không nói, tôi cũng không có bản lãnh dò xét suy nghĩ của tôi như thuồng luồng tiên, đành đứng dậy đi về tầng hai.
Đi được đến một nữa bậc thang, phòng khách nơi Đường Dũng ở đột nhiên bật mở, một cái đầu nhỏ nhô ra từ bên trong, nhỏ giọng thì thầm nói: "Chị Dương Dương, Đại ca em bảo chị tới phòng một chuyến."
"Đi thì đi, lén lén lút lút làm gì?" Tôi khó hiểu nói.
Nói xong tôi đi theo sau Đồng Đồng vào phòng Đường Dũng.
Đường Dũng đang ngồi trên chiếc giường trong phòng, đưa lưng về phía tôi, cũng không biết đang làm cái gì.
Diệu Diệu và anh như tên trộm, thần thần bí bí.
Thấy tôi bước vào, Đường Dũng lập tức hướng tôi vẫy tay, xuỵt nói: "Dương Dương, em qua đây, vừa rồi anh đang sắp xếp lại đồ vật lấy được ở mộ Hồ Tiên, phát hiện một thứ muốn để em xem một chút."
"Cái gì vật?" Thấy Đường Dũng thần bí như vậy, lòng hiếu kì của tôi cũng nổi lên, ném sau ót chuyện Thuồng Luồng Tiên vừa nãy..
"Một đóa hoa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.