Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 320:




Tôi cũng không vạch trần anh ta, giả vờ cảm thấy nhức nhối giải thích theo ý của anh ta, cười khan nói: “Chẳng lẽ một bát thuốc đắng của sư phụ có giá tận năm mươi triệu sao? Sư phụ, sư phụ chặt chém ai cũng được đi, chẳng lẽ ngay cả học trò của mình cũng chặt chém?”
“Cái này không gọi là chặt chém được, một mạng của em đổi năm mươi triệu còn thiệt sao!” Đường Dũng liếc mắt, sau đó rốt cuộc anh ta cũng đã cười tươi như bình thường, tiến tới gần tôi nói: “Nếu không thì giảm năm mươi phần trăm cũng được. Hai mươi lăm triệu, không trả giá, coi như em cho Diệu Diệu tiền mừng tuổi.”
“... Được rồi, hai mươi lăm triệu thì hai mươi lăm triệu, chờ học trò đi ra ngoài sẽ viết chi phiếu cho sư phụ.” Tôi do dự một chút rồi nói.
Nếu không thể thực hiện lời hứa cả đời gả cho anh ta vậy thì tận lực dùng kim tiền đền bù cho anh ta đi, dù sao anh ta quả thực rất mê tiền.
Sau khi thương lượng xong chúng tôi cũng không cần phải ở lại mộ phần hồ ly nữa, liền đứng dậy cùng đi ra ngoài.
Chỉ là khi đi tới miệng hố tôi mới phát hiện chỉ có tôi cùng Diệu Diệu và Đường Dũng di chuyển, Giao tiên vẫn ngồi ở nơi vừa rồi tôi nằm, gương mặt đăm chiêu như đang có điều suy nghĩ.
“Nghĩ gì vậy, còn không mau đi!” Tôi gọi Giao tiên một câu.
Lúc này Giao tiên mới phục hồi tinh thần, đáp lại một tiếng rồi mang tôi cùng Đường Dũng bay ra khỏi hố.
Sau khi đi ra tôi mới phát hiện, lúc này toàn bộ con đường đã bị giới nghiêm, cảnh sát đứng đầy khắp nơi, trên mặt đất có vẽ hình người màu trắng đủ loại tư thế khác nhau.
Hiển nhiên Giao tiên cũng lúc này mới biết tình hình này, khẽ chửi thề một tiếng rồi thả ra yêu khí bao trùm lấy chúng tôi để ẩn giấu khỏi ánh mắt của cảnh sát.
Sau khi ra khỏi con phố kia chúng tôi về thẳng biệt thự Phùng Đông. Suốt dọc đường đi Giao tiên có bộ dáng rất nặng nề như có tâm sự, mãi cho đến khi tôi về nhà tắm xong xuôi thì ông ta mới e dè tiến lại gần, hỏi tôi: “Ngươi nhớ ra rồi sao?”
“Nhớ cái gì?” Tôi kỳ quái hỏi.
“Bông hoa kia, bông hoa mà vừa rồi ngươi đã ngưng tụ yêu khí thành ấy, ta ở đây cho tới bây giờ chưa từng thấy, ngươi thấy ở đâu?” Giao tiên hỏi.
“Ở trong mơ. Ông cũng biết hoa đó, chẳng lẽ con rắn đen trong giấc mơ đó thật sự là ông?” Tôi hỏi.
Nói đến đây tôi lại đứng ngồi không yên, kéo Giao tiên đến ngồi xuống trên ghế sa lon, đem tất cả những gì tôi thấy trong giấc mơ kia kể cho Giao tiên, sau đó hỏi ông ta có phải chúng tôi đã gặp nhau từ trước, cô bé sóc thành yêu kia có phải chính là kiếp trước của tôi, trước kia tôi cũng là người trợ tiên cho ông ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.