Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 42: Con ma thị trấn đen (1)




Không có gì lạ. Cha tôi đã từng thu thập một số thứ trên mặt đất.
Nhưng trong giai đoạn thứ hai,dự án của Hầu thiếu văn, một chiếc quan tài đen đã được đào ra.
Lúc đầu, đã được báo cáo cho bộ phận liên quan củ địa phương chờ xử lý, Kết quả là không một ai đến xử lý trong thời gian dài. Không thể trì hoãn tiến độ của dự án vì điều này.sau khi làm xong hồ sơ hành chính có liên quan, chiếc quan tài đã được chuẩn bị di rời đến nghĩa trang công cộng.
Nhưng nghĩa trang chỉ chấp nhận tro cốt, người phụ trách dự án nói rằng ông sẽ mở quan tài để dọn xương và gửi đến nhà hoả táng. Ông cũng mua một ít tiền giấy để tỏ lòng tôn kính.
Sau khi mở quan tài, phát hiện đó là một cỗ quan tài trống rỗng! vì vậy anh ta mang quan tài bỏ đi và tiếp tục làm việc.
Ngay sau đó, một cái hố lớn đã được đào ở nơi tìm thấy quan tài …
“Mọi người trong phòng kỹ thuật báo cáo rằng có rất nhiều công cụ tra tấn cổ xưa trong hang.” Hầu thiếu văn gãi đầu vướng víu: “Thật xui xẻo khi đào những thứ như vậy. Tôi đã nói với người phụ trách dự án che miệng hang trước, tôi sẽ tìm pháp sư tới để xem, nhưng ngay đêm đó tai nạn đã xảy ra “.
Nghe điều này, tôi cảm thấy một chút lúng túng.
Giang khởi vân đã nói rằng tôi không có tài năng để học Đạo giáo và phật giáo, tôi đã qua thời kỳ bắt đầu, học phong thủy tốt hơn.
Mặc dù anh trai tôi học Đạo giáo, nhưng anh ấy là một con gà mờ. Tôi thấy anh ấy chơi game và hay trục lợi. Chứ Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy tập trung học Đạo giáo.
Loại tà môn này, yêu cầu đạo sư phải có kinh nghiệm mới xử lý được. Còn tôi và anh tôi………không biết có xử lý được không.
“Này, Hầu thiếu gia, tôi sẽ gọi anh tôi cùng đi. Nếu đó là âm vật, anh tôi sẽ xử lý tốt hơn.”
“Được, nếu cô giải quyết được vấn đề này, một triệu là chi phí.” Anh mỉm cười cay đắng: “Đừng chê ít, tôi thực sự không có tiền bây giờ.”
có những lúc, các thiếu gia trẻ giàu có lo lắng về tiền bạc.
Tôi về nhà, nói với anh tôi về nó, anh tôi nói, “anh sẽ không chấp nhận. Công cụ tra tấn, ngay cả khi được xử lý, ai sẽ mua? Không có thị trường …”
“Hầu thiếu văn nói một triệu là chi phí.”
“… Chúng ta thử đi xem.” Anh tôi lập tức chuyển cuộc trò chuyện: “anh thấy rằng Hầu Gia có rất nhiều nghiệp chướng. Họ chắc chắn đã làm hại nhiều hơn là tốt.”
Buổi tối, Giang khởi vân nằm sau lưng tôi, tôi nói với anh ta, ngày mai cùng anh tôi đi xử lý vài thứ. Anh ta không có hỏi nhiều.
Tôi thực sự muốn hỏi anh ta, Thẩm thanh nhụy là ai, nhưng lường trước, lúc này amhbta sẽ không trả lời, còn bị mắng hung hãn, nên thôi, không hỏi nữa.
Thẩm gia chủ trì phong ấn pháp trận dưới sự chỉ dẫn của anh ta, cho thấy mối quan hệ của anh ta với Thẩm gia phải rất sâu sắc, nếu không anh ta sẽ không giao cho Thẩm gia những việc quan trọng.
Ngày hôm sau, tôi dọn đồ và mang theo một chiếc ba lô nhỏ để đi ra ngoài, Giang khởi vân, không hiểu sao đem tôi ném vào phòng.
“Sao … có chuyện gì vậy?” Tôi cẩn thận phân biệt ánh mắt anh ta
Anh ta nheo đôi mắt sâu thẳm đó, nói không đầu, không cuối, “… Tối hôm qua không làm………”
“Làm gì?” Tôi không hiểu.
Anh cau mày, ngón tay ấn vào huyệt đạo trên vai tôi, đau nhói, làm tôi ngã xuống giường.
Anh ta đẩy, áo phông cùng đồ lót của tôi lên, tôi ngỡ ngàng, anh ta muốn làm gì, anh chàng này, không có kiên trì vậy sao.
Một bên Anh ta vẫn mút và mút, một bên anh ta vẽ những đường xiêu vẹo cho đến khi ngực mềm mại bị sưng lên và biến thành dâu tây, rồi mới cho tôi xuống cầu thang.
Xe của anh tôi đã nóng từ lâu. Khi thấy tôi đỏ mặt ngồi vào ghế phụ, anh tôi bất lực nói, “Có phải hắn không? Hắn vẫn phải trả tiền khẩu phần ăn?
Trả tiền khẩu phần ăn của một con quỷ!

Dự án bất động sản của Hầu Thiếu Văn ở thành phố mới. Hắn không dám tự mình đưa chúng tôi đi, để người lãnh đạo dự án, Lưu Lưu, đưa chúng tôi đi xem hang động.
Lão lưu cho biết vào đêm khi che miệng hang lại, một công nhân già đang chuẩn bị rán đậu để uống rượu, nhưng đột nhiên huyết áp của ông ta tăng lên, bị chóng mặt. Toàn bộ da đầu cùng mặt đều mục nát, rồi 120 người đến đã vội vã tuyên bố tử vọng
Ngày hôm sau, một chàng trai trẻ trên công trường xây dựng, bị ngã vào cái nẹp thép trên mặt đất, vỡ nhãn cầu và đâm ra khỏi hộp sọ. Không kịp giãy giụa, anh ta đã chết.
Tôi rút la bàn ra, cây kim mảnh khảnh run rẩy và chỉ về phía hang động bên kia. Khi tôi đến gần hang động, tôi có thể cảm thấy không khí lạnh lẽo nổi lên từ mặt đất.
“Những điều phía sau thậm chí còn ác hơn. Vợ của một công nhân chịu trách nhiệm nấu ăn cho chúng tôi. Những ngày này, Anh ta đã thấy vợ mình ngồi dậy vào giữa đêm, đâm vào ngực bằng một cây kim dài và dày, khiến anh sợ hãi hét lên, cho tới bây giờ vẫn còn trói vợ. “
Tôi nhìn anh tôi và nghĩ rằng có thứ gì đó đang quấy phá? Còn rất đa dạng.
“Chúng tôi nghi ngờ … Có phải hay không trên dụng cụ tra tấn, có quỷ hồn bám vào người …” Lão lưu không dám đến gần cái hang, anh ta dừng lại cách đó chừng mười mét nói: “hai người xem, nơi đó chính là … Có dám đi xuống xem không?”
“Có gì mà không dám,….. “: Anh tôi lấy ra hai phù chú, vứt đi rồi mở ván gỗ ra.
Ngay lập tức tôi cảm nhận được. Ập vào mặt tôi là đợt âm khí nặng nề, khẳng định nơi này có A Phiêu lợi hại.
A phiêu hại người bằng rất nhiều thủ đoạn, còn không trùng lặp, hẳn là một con quỷ thông minh.
Kim trên la bàn luôn chỉ vào cửa hang động, kim rung động, cái con quỷ kia ắt hẳn là ở trong này.
Anh tôi đem hộ thân đồng phù cắn vào trong miệng, khom lưng đi xuống cầu thang. Tôi theo sát phía sau anh.
Phía dưới là một căn phòng hình vuông với hai bức tượng quỷ giận dữ, các loại dụng cụ tra tấn treo trên tường và một cối xay đá lớn phủ đầy vệt đen.
Lúc này, bầu trời sáng rực, lão Lưu thấy cả hai chúng tôi đã đi xuống, có chút lo lắng đi tới thăm dò ở cửa động hỏi: “hai người ổn chứ?”
Cả anh tôi và tôi đều không nói. Tôi quay đầu lại đưa cho anh tôi một cử chỉ “tránh ra”. Ngay lúc đó, dường như ngón tay của tôi chạm vào thứ gì đó, nhanh chóng bay qua.
Tôi bị kinh hãi. lùi hai đụng vào anh tôi phía sau lưng. Anh tôi nhìn tôi, theo ánh mắt lấy đèn pin ra soi
Có hai thứ màu đen treo bằng móc sắt, giống như một tờ báo bị hỏng.
Anh tôi chạm vào bằng găng tay, hàm răng nhăn nhó vì ghê tởm: da người.
La bàn trong tay anh đột nhiên đảo ngược, đầu kim quay nửa vòng tròn, chỉ hướng lối vào phía sau, rồi run rẩy trở lại vị trí cũ.
Tôi nuốt nước bọt, khẩn trương niệm chú,….xuy,xuy hai tiếng….. hai con quỷ áo choàng bào xuất hiện.
“Ah!” Con quỷ nhỏ dễ thương đã bị sốc khi nhìn thấy hai bức tượng mặt quỷ giận giữ.
“… Không phải ngươi là một con quỷ, ngươi sẽ sợ điều này chứ?” Tôi thấy nó hơi buồn cười.
“Không, không phải … nơi này trông giống như nhà tù của chúng tôi … Tôi còn tưởng mình độn sai chỗ, nơi này không có quỷ hồn, tiểu nương nương gọi chúng tôi tới làm gì.”
Cái gì? Không có quỷ hồn? La bàn của tôi rõ ràng………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.