Chồng Tôi Là Diêm Vương

Chương 41: Sự kiêu ngạo




Tôi và Thẩm thanh nhụy này chưa từng gặp mặt, nhưng nghe lời cô ta nói, quả thật muốn đem tôi dẫm xuống bùn.
“Muốn trách thì trách Hầu Gia các ngươi đi, các ngươi đưa giá 5 triệu đi mời cái đám Thẩm Gia Khôn giả gà mờ đó về, ta đây là Thẩm Gia Khôn đời kế tiếp của Thẩm Gia. Nếu giá cả so với con gà mờ kia thấp hơn, thì thể diện của Thẩm Gia để ở đâu.” Lời nói của Thẩm thanh nhụy rất hung hăng.
Khuôn mặt của Hầu Thiếu Văn trông không được đẹp lắm, hắn nói với giọng trầm: “Thẩm tiểu thư, tôi có một vấn đề lớn với dự án lần này, hiện tại vốn đầu tư đều bị mất hết, không có năm triệu tiền mặt, giá cả có thể thương lượng không?”
“Không.” Thẩm thanh nhụy từ chối: “Ta không quan tâm dự án của ngươi là gì, Hầu thiếu gia, nhưng tên của Thẩm thanh nhụy và Hầu Gia không thể có tổn hại, nếu ta ra tay, khẳng định sẽ không để lại bất cứ rắc rối nào, mọi người trong vòng tròn này đều biết … Hoặc, là ngươi lại đi tìm con gà mờ giả Thẩm Gia khôn kia giúp đỡ? Hả … “
Giọng điệu của cô ta rất khinh thường và kiêu ngạo, không coi ai ra gì, thật sự muốn nhầm lẫn khuân mặt của cô ta với ly cafe trong tay.
Tôi chêu ai, chọc ai?
Lần trước Hầu Chỉ Ngọc mở miệng nói năm triệu, cô ấy cũng mời đại sư khác. Đại sư nhìn thấy chiếc la bàn trong tay tôi, nhận tôi là Thẩm Gia Khôn, rồi bỏ đi.
Cuối cùng, anh tôi và tôi đã kiếm được năm triệu, khiến cho những người cùng trong vòng tròn coi chúng tôi như đối tượng của lòng đố kị, ghen gét, hận thù.
Biểu hiện của Hầu Thiếu Văn rất vướng mắc. dường như hắn đã gặp phải một số điều khó khăn. Nếu bình thường, ước tính năm triệu không khó đối với vị thiếu gia trẻ tuổi này.
Thẩm thanh nhụy tiếp tục: “Không phải ta khoe khoang, vấn đề này rất nguy hiểm, ước tính ít người có thể giải quyết được hoàn toàn. Ta tin rằng Hầu thiếu gia, cũng đã mời một số đại sư đến xem, nhưng không ai dám nhận, cho nên mới tìm tới ta…….. Không được để Thẩm Gia khôn giả gà mờ đó nhúng tay vào, nếu không, cái mạng nhỏ cửa cô ta chưa chắc đã giữ được.”
Câu này giẫm lên điểm yếu của Hầu Thiếu Văn, hắn ta răng.
Thẩm thanh nhụy giẫm lên tôi từng câu khiến tôi rất khó chịu, người phụ nữ này chính là không ai bì nổi. Tại sao mỗi câu đều nhắc đến tôi.
Điều khiến tôi tức giận hơn nữa là một người như vậy, Giang khởi vân lại có thể nhớ số điện thoại của cô ta!
Này … Giang khởi vân thích người phụ nữ độc đoán này?
Tôi nghĩ về điều đó một lúc, anh ta nói rằng tôi quá mỏng manh, anh ta hơi bạo lực chút, tôi liền không thể chịu đựng được.
Có lẽ kiểu phụ nữ mạnh mẽ này sẽ khiến người đàn ông có khát khao chinh phục hơn.
Tống vi có lẽ đã hiểu được, thấp giọng an ủi: ” Không sao, tiểu kiều, mặc dù cô ta cao hơn cậu, chân dài hơn cậu, trưởng thành hơn cậu, giàu hơn cậu … nhưng không lớn bằng ngực cậu! Bạn trai cậu thích ngực cậu như vậy, cô ta sẽ không thắng được bạn. Yên tâm”
Sau khi nói xong, cô không tin, nhỏ giọng bổ sung một câu: Nhưng đàn ông đều thích của lạ
Tôi thấy Hầu Thiếu Văn cắn răng một lúc, cơ hồ gần như thỏa hiệp.
Anh ta chuẩn bị nói gì đó, đột thiên dũng khí ở đâu tới, tôi mở miệng ngắt lời: ” Hầu thiếu gia, thật là trùng hợp”.
Cho nên nói ghen ghét là ma quỷ.
Lúc đó, tôi thực sự … hơi ghen tị.
Hầu thiếu văn ngước nhìn tôi, trong ánh mắt chứa tia kinh ngạc. Tôi bước tới ngồi cạnh hắn mỉm cười nói: “Cảm ơn anh đã chiếu cố chúng tôi lần trước. Nếu anh có nhu cầu trong tương lai, hoan nghênh anh đến với chúng tôi.”
Hầu thiếu văn duy trì thái độ công tử hào hoa, mỉm cười miễn cưỡng: “Tôi không giàu bằng chị tôi, tôi sợ, tôi không đủ khả năng.”
“Hầu Gia là khách hàng lớn của gia đình tôi và cũng là bằng hữu. Tôi không nói về tiền. Chỉ là những đồ vật của anh tôi cần được tính phí. Đối với tôi, anh chỉ cần xem và gửi một phong bì nhỏ màu đỏ cho WeChat.” Tôi nói trong khi nhìn Hầu Thanh nhụy ngồi đối diện.
Người phụ nữ này khoảng hai mươi năm hoặc hai mươi sáu tuổi, lông mày cao, một đôi mắt khôn khéo sắc sảo, dung nhan tinh tế.
Trên người cô ta trang sức đều là kim cương từ bông tai, vòng cổ, nhẫn, lắc tay……. Cô ta ngồi trên ghế sofa với hay tay khoanh trước ngực, chỉ một từ sáng chói. “Tôi rất giàu”
So với cô ấy, tôi mặc đồ thể thao mỏng và đi giày bình thường. Quả thật … Keo kiệt đến nỗi bản thân còn chả muốn xem.
Thẩm thanh nhụy nheo mắt và cười nhếch mép: “Mộ Gia? Các ngươi Mộ Gia còn không được hấp thu gia huấn? Bố ngươi còn đang nằm ở bệnh viện, đúng là gà mờ thế gia…”
Nghe cô ta chế giễu bố tôi, tôi đứng dậy và nói một cách giận dữ: “Mộ Gia thì làm sao? Mở miệng liền mắng bố mẹ ta.?”
“Cha mẹ?” Cô cười khẩy: “Có cha sinh. không có mẹ dạy, câu này là nói chính ngươi? Mẹ ngươi đã trốn tránh khỏi Thẩm Gia hồi đó, hiện tại ngươi còn không biết xấu hổ, lấy danh Thẩm Gia đi kiếm tiền? Da mặt thật dày. Không hổ danh là Hậu duệ của gia tộc âm dương. “
Tôi tức giận, đang muốn mở miêng chửi thì tống vi đã “ra tay” sau lưng cô!
Một tách cà phê gồm bốn chữ số đổ ấp xuống đầu thẩm thanh nhụy, tóc, mặt, mũi, tay, váy……đều là vệt nước.
“Xin lỗi! Xin lỗi!” Tống vi bật khóc ngay lập tức: “Tôi, tôi, tôi tò mò các người cãi nhau, tưởng nghe lén một chút, ai ngờ bị trượt tay…. … Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi sẽ lau cô!”
Diễn xuất này … tốt hơn tôi rất nhiều, điểm số hoàn hảo.
Thẩm thanh nhụy mắng tống vi một cách giận dữ, mắng tống vi đến cúi đầu gào khóc: “Tôi, tôi đền không nổi, tôi xin lỗi, tôi chỉ là một học sinh … Từ lần sau, tôi sẽ không đến một nơi đắt đỏ như vậy nữa., Tôi nợ, được chứ? “
Giọng nói lớn của cô ấy thu hút người xem.Thẩm thanh nhụy vì sĩ diện, đành phải hậm hực mắng một câu rồi dậm chân bỏ đi.
Cô ta vừa đi khỏi, một giây sau, tống vi đã rút lại nước mắt. Tôi nhịn được cười không được, liền nháy mắt với cô ấy, tốmg vi lùi về để uống một tách cà phê bốn chữ số khác, rồi lẻn đi.
“Hầu thiếu gia, có chuyện gì mà anh mời Thẩm Gia giúp đỡ? Nói tôi nghe, biết đâu tôi cùng anh tôi có thể giúp.” Tôi trở về vấn đề chính.
Thẩm thanh nhụy vừa giẫm lên tôi, tôi tức giận đến mức muốn đánh vào mặt cô ấy!
Vẻ mặt mệt mỏi của hầu thiếu văn hiện lên, nói với tôi điều đó, mà không có bất kì hy vọng nào.
Ông của hắn ta có vẻ ổn. Trước đó, hắn đã mời pháp sư làm điều đó. Sau khi trở lại ánh sáng một thời gian, hiện tại lại đang hôn mê sâu và có thể chết bất cứ lúc nào.
Gia đình hắn đã đấu tranh cho quyền lực quá nhiều. Mặc dù hắn là cháu trai lớn nhất, vì tuổi con trẻ nên đã bị từ chối, ngay cả tập đoàn cũng không ai phục hắn.
Ngoài ra, các dự án hắn đang thực hiện luôn gặp rắc rối, khiến hắn rất thụ động. Bây giờ toàn bộ dự án bị đình chỉ, tài chính bị đóng băng. Nếu bây giờ hắn về xin sự giúp đỡ, không những không được giúp, mà còn bị cho là không đủ năng lực. Loại hắn ra khỏi ban giám đốc vì vậy hắn ta nóng lòng như lửa đốt
“Dự án của ngươi có vấn đề gì?” Tôi hỏi.
Một vẻ sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt của hắn: “Giai đoạn đầu tiên của dự án vẫn ổn và được bán rất tốt, nhưng trong giai đoạn phát triển thứ hai, một lỗ hổng lớn đã được đào ra trong công trường xây dựng-“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.