Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 227: Mãnh liệt công chiếm




Hận hắn? Hắn sửng sốt một chút, sau đó bất cần cười cười. Hắn không thèm để ý nàng hận mình, hận cũng tốt, yêu cũng được, ít nhất sẽ chứng minh hắn lưu được ấn ký trong lòng nàng, ít nhất là không thể lãng quên, cho nên hắn không cần.
"Một hồi bổn vương sẽ khiến ngươi từ hận sinh yêu, luyến tiếc bổn vương, rời không được bổn vương." Hắn tà tà cười, miệng thì cân nhắc nói, tay vẫn không ngừng hành động, theo bản năng xoa nắn ngực của nàng.
"Á..."
Cô hét lên một tiếng chói tai, ánh mắt trợn to, phẫn nộ trừng người đàn ông trên người. -lequd- Chết tiệt, chết tiệt, hắn lại không để ý đến sự phản đối của cô, lại đối xử với cô như vậy. Hắn, hắn nghĩ cô là loại người nào chứ?
"Ngươi mau thả ta ra, ta không phải phi tử của ngươi, không phải nữ nhân của ngươi, có nghe hay không, Mặc Nhật Tỳ."
Cô không ngừng giãy dụa, không muốn mất đi thân thể trong sạch ở nơi này, thân thể của cô phải giữ cho người đàn ông cô yêu nhất, mà không phải cho hắn, không phải.
Hắn lạnh lùng nở nụ cười, vốn định hôn lên ngực nàng, nhưng sau khi nghe lời nàng nói, không nhịn được ngẩng đầu lên, phản bác: "Bổn vương muốn ngươi thì chính là ngươi, ngươi không có quyền phản đối, bổn vương chính là trời là đất ở đây, là trời của ngươi, đất của ngươi, ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ những lời này."
Nói xong, hắn cũng không thể nhẫn nại nữa, miệng nhắm ngay ngực của nàng, hung hăng gặm cắn. Sau khi hắn hôn xuống, tất cả bình tĩnh, suy nghĩ đều biến thành màu trắng.
Lần đầu tiên hắn sinh ra run rẩy, lần đầu tiên không thể khống chế chính mình, hạ xuống từng nụ hôn, hai tay cũng không hề nhàn rỗi, dao động trên thân thể nàng giống như bị mê hoặc, lý trí đã dần dần rời xa hắn.
"Không, không cần, không cần."
Nước mắt đột nhiên chảy xuống từ hốc mắt, cô cắn chặt môi dưới, liều mạng ngăn cản thân thể truyền đến cảm giác kỳ quái, có một loại khuất nhục chảy xuôi trong lòng. Cô không phải nữ nhân của hắn, cô không thể bị đối xử như vậy được, không thể.
Nàng phản kháng khơi dậy bản năng giống đực của hắn, tựa như không hề nghe thấy tiếng kêu của nàng, hắn hung tợn cắn nàng, đùa nghịch thật lâu, mãi đến khi nàng nói không ra lời, chỉ có thể nhỏ giọng khóc thút thít, nhưng kiểu khóc này càng thêm kích thích hắn.
Bàn tay to không hề kiêng kỵ, hoành hành ngang ngược trên thân thể nàng, địa phương từng là chốn thần bí giờ ở ngay trước mắt, hoàn toàn không có bất kỳ kiêng nể gì. Hắn phá tan mọi loại trói buộc trên người nàng, thậm chí còn bỏ từng cái một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.