Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 28: Chương 28





Thật ra trước kia, khi người nhà Lục Phỉ Chi đến tìm, Tạ Miên hoàn toàn không nghĩ tới chuyện có thể đi cùng Lục Phỉ Chi.
Ngay từ đầu hắn đã biết rồi, Lục Phỉ Chi không phải là người xuất thân trong gia đình tầm thường, chỉ cần người trong nhà vẫn chưa từ bỏ, sớm muộn gì cũng muốn tìm y trở về.

Cho nên khi đối mặt với đôi phu thê áo quần lộng lẫy xuất hiện ở cửa sân, ánh mắt của Lục Phỉ Chi lập tức sáng lên và gọi “Cha mẹ”, Tạ Miên biết rằng giây phút ly biệt đã tới rồi.Lúc đó cuộc sống của hắn đã ổn định, chưa từng nghĩ sẽ nhận thù lao gì, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc từ người luôn bảo hộ Lục Phỉ Chi trở thành kẻ ăn nhờ ở đậu trước mặt y.
Tiếc là hắn vừa mới uyển chuyển biểu đạt mong muốn ở lại của mình, thì vị nam tử ấm áp như gió xuân kia, cũng chính là phụ thân của Lục Phỉ Chi, bắt đầu khuyên hắn, từ sự tất yếu đến tầm quan trọng, và sau đó là phát triển bền vững.
Lục Phỉ Chi lại còn nhanh nhẹn gói ghém hành lý của cả hai người họ.Cuối cùng, điều khiến Tạ Miên hoàn toàn thỏa hiệp chính là việc Lục Lam vung tay ngăn lại những lời còn chưa nói hết của Vân Kỳ An: “An ca, tiểu hài tử 12 - 13 tuổi rất khó thuyết phục, trực tiếp đánh ngất rồi mang về nuôi thôi.”Tuy rằng đã qua nhiều năm như vậy, hai con người trưởng thành này vẫn không đáng tin, ngay cả Lục Phỉ Chi cũng đều dựa vào chính hắn nuôi dưỡng… Tạ Miên để ý lúc mới bắt đầu Lục Phỉ Chi đã gọi người nọ là “kẻ lừa đảo”, hỏi: “Ngươi cũng gặp được hắn à?”“Ta tới rút xăm (*).” Lục Phỉ Chi nhớ tới ước nguyện ban đầu của mình khi đi xem bói, vội vàng giải thích một câu, “Tất nhiên là vì ta thấy hắn có vẻ đáng thương, không có một người khách nào, cho nên tiện tay rút chơi mà thôi!”.(*) Xăm: quẻ xem bói ở chùa Lục Phỉ Chi nhắc lại quẻ tượng khi ấy, rất không cao hứng: “Hắn nói với ta, tương lai ngươi sẽ gửi gắm sai người, vì tình mà chết.”Đáy lòng Lục Phỉ Chi vẫn là cảm thấy có chút nặng trĩu, y dứt khoát kéo Tạ Miên tới một góc bên đường, nghiêm túc hỏi: “Nếu ngươi ái mộ một người, nhưng người đó lại bất hạnh qua đời, ngươi sẽ lựa chọn chết theo người đó luôn sao? Ta hỏi thật đấy.”Tạ Miên: “…”Câu hỏi quỷ quái gì vậy!Nhưng Tạ Miên đang bị Lục Phỉ Chi níu chặt và lải nhải “chưa tu thành chính quả thì chưa tìm đạo lữ”, hắn tự cảm thấy bản thân đã nắm bắt được cốt lõi của câu trả lời dành cho câu hỏi này, vì vậy nghiêm mặt nói: “Ta một lòng hướng đạo, chỉ muốn cùng ngươi phi thăng, không nghĩ tới việc tìm người ái mộ.”Sắc mặt Lục Phỉ Chi hơi dịu lại, nhưng không lập tức hớn hở giống như bình thường, ngược lại có chút rối rắm.
Y quay mặt đi, ở một góc thiếu sáng thế này, khó có thể thấy rõ cảm xúc trong mắt của y: “Thật ra ta biết, không thể nào kiểm soát được việc trong lòng yêu thích một người”.Tạ Miên âm thầm đặt ra dấu chấm hỏi lớn “?!”.
Hắn không khỏi muốn véo Lục Phỉ Chi một cái, xem có phải là y hay không.

Đây không giống những lời mà thiếu gia nhà hắn có thể nói ra, quan điểm của Lục Phỉ Chi đáng ra phải là “yêu đương chẳng qua là một cách lãng phí thời gian mà những kẻ ngu xuẩn luyện công chưa đủ khắc khổ mới nghĩ ra được” chứ nhỉ?“Nhưng kiểu quyên sinh vì tình này thật là ngu ngốc và buồn cười.” Lục Phỉ Chi rũ đầu, ấn bả vai Tạ Miên: "Nếu ngươi thật sự thực thích ai đó, thì cũng phải nhớ quý trọng mạng sống của mình nữa.”“Khoan đã.” Tuy rằng quẻ bói này vừa hoang đường vừa buồn cười, nhưng Tạ Miên lại cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, “Quẻ bói ngươi rút, mà hắn có thể phán được sau này ta sẽ thế nào hay sao?”.Lục Phỉ Chi lý lẽ hùng hồn, nói: “Hắn chưa nói là ai, nhưng ta sẽ không khốn khổ vì tình đâu!”.Lúc ấy Lục Phỉ Chi nghĩ Tạ Miên ái mộ ai là chuyện của Tạ Miên, nếu có tính cũng nên là Tạ Miên tự đi tính, vì vậy y mới có thể tức giận như vậy.
Nếu người nọ đang nói với y, có lẽ y đã trợn trắng hai mắt và bỏ đi, chứ không tới mức hất cả sạp hàng của người nọ lên, sau đó phát hiện đối phương chỉ là người nộm, y lập tức xoay người đi tìm Tạ Miên.Tạ Miên: “… Thảo nào.”Hắn thật sự không nói nên lời: “Chẳng lẽ trông ta rất giống loại người khổ sở vì tình hay sao?”Lục Phỉ Chi liếc nhìn Tạ Miên một cái thật nhanh: “Dù sao trong lòng ngươi tự biết là được.”Tạ Miên: “…”Nhưng mà, suy cho cùng thì người nọ cũng chỉ nói hươu nói vượn mà thôi, nên không cần so đó người mà người nọ nói đến là ai.
Lục Chỉ Phi tiếp tục lải nhải chuyện này với hắn, cứ như trong đầu của hắn chỉ chứa toàn chuyện yêu đương.

Tạ Miên có chút khó chịu, hắn chạm vào cánh tay của Lục Phỉ Chi: “Nếu đó là ngươi thì sao? Nếu ngươi thật sự cảm mến một người, người có lựa chọn chết vì nàng ấy không?”.Lục Phỉ Chi nghiêm túc suy nghĩ: “Còn tùy tình huống thế nào đã.
Nếu ta thực sự yêu ai đó đến độ muốn chết vì họ, vậy thì cứ chết thôi.”Tạ Miên: “…Huynh đệ, ngươi nghĩ lại những gì mình vừa mới nói đi, không cảm thấy ngươi có chút mâu thuẫn sao?”.Lục Phỉ Chi mỉm cười một cách mỉa mai: “Nhưng mà ta sẽ không thích một người nhiều đến vậy đâu.”Logic này của Lục Phỉ Chi quả thực làm cho Tạ Miên không còn lời gì để nói.Hai người ra khỏi góc đường, đúng lúc có người ôm một bó hoa to đi ngang, Lục Phỉ Chi sực nhớ, y híp mắt lại: “Khoan đã, hoa của ta đâu?”Tạ Miên ngẩn ra: "Hoa gì của ngươi?".Lục Phi Chi đã xác định trong lòng rằng Tạ Miên mua hoa cho mình, nhưng nhất thời không để ý tới, biết đã nói lỡ lời, đành phải kiên trì tìm một lý do: “Thì…lúc ấy chẳng phải tiểu quỷ kia nói mua hoa cho “ca ca xinh đẹp” hay sao? Chẳng lẽ không phải là mua cho ta sao?”.Tiếc là bó hoa đó đã bị Tạ Miên dùng làm vũ khí, hóa thành những cánh hoa rời rạc mất rồi.Tạ Miên đưa tay ngăn tiểu cô nương bán hoa bên cạnh lại, mua một bó khác, tức giận dúi vào lồ|\|g ngực của Lục Phỉ Chi: "Ca ca xinh đẹp, cho ngươi này.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.