Nửa khắc sau Tạ Miên mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lục Phỉ Chi kén ăn, chỉ ăn kẹo vừa mới ra lò, nên Tạ Miên phải chờ một lúc.
Quầy hàng này cách Lục Phỉ Chi chưa đầy năm mét, Tạ Miên không quá chú ý người kia.Nhưng khi hắn mua kẹo xong, quay lại thì không thấy bóng hình quen thuộc đâu.Thật ra, rất có thể Lục Phỉ Chi đang thăm thú các quầy hàng khác, nhưng lòng Tạ Miên trầm xuống một cách vô thức.
Hắn bước nhanh về phía trước hai bước, chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ bên cạnh truyền đến."Hình như vị công tử này đang có vướng mắc trong lòng, sao không thử bói một quẻ xem?”.Tạ Miên cũng không thèm nhìn, đi thẳng qua quầy hàng, nhưng ngay khi hắn bước đến khoảng sân trước quầy, từ đám đông náo nhiệt xung quanh, đến những ánh đèn rực sáng, dường như tất cả đều trở nên nhạt nhòa trong một khoảnh khắc, chỉ có giọng nói kia rõ ràng như đang vang vọng trong tâm trí hắn."Hai năm trở lại đây, linh lực của vị công tử này càng ngày càng mờ mịt khó tu luyện.
Chẳng phải chuyến đi lần này là để tìm kiếm biện pháp khắc phục sao? Cớ gì đường đi ở ngay trước mặt, lại vờ như không nhìn thấy vậy?".Tạ Miên bất thình lình quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Giả thần giả quỷ.”Tạ Miên vừa dứt lời, những cánh hoa từ bó hoa trong tay hắn đột nhiên giống như bị gió thổi tung và bay về phía nam tử trẻ tuổi bịt mắt.
Vốn chỉ là một trận mưa hoa ảo diệu, nhưng khi cánh hoa đến gần người kia, tất cả đều biến thành lưỡi dao sắc bén lạnh băng!Dường như nam tử bịt mắt không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, hắn ta vẫn mỉm cười ngồi yên tại chỗ, lưỡi dao sắc bén xoẹt qua người hắn ta mà không hề thấy máu, thay vào đó là bóng người vụt qua thật nhanh, rồi dần dần mờ đi.
Hắn ta mỉm cười nhặt một tấm biển vừa rơi xuống đất vì rung chuyển: "Phiếm phiếm Hán giang bình, phiêu đãng vĩnh vô căn*.
Số mệnh của các hạ chú định không nơi nương tựa, nhưng trong lòng lại lưu luyến chốn về, nếu cứ như vậy thì chỉ hại mình hại người mà thôi.”(*)Đại ý: số phận trôi nổi như bèo dạt mây trôi Đột nhiên, một cỗ linh lực nóng bỏng như ngọn lửa thiêu đốt dâng trào, xé rách hoàn toàn ảo cảnh đang dần dần sụp đổ.
Tạ Miên lại cảm nhận được sự náo nhiệt vốn có xung quanh.
Hắn nhận ra mình vẫn còn đứng trên phố, lúc này Lục Phỉ Chi đang đứng bên cạnh hắn, một bàn tay y bám chặt lấy vai hắn với thần sắc lo lắng.Tạ Miên mở túi đựng kẹo ra, quả nhiên phát hiện bên trong cất giấu một mảnh giấy bị gấp lại, nhưng kẹo đã bị vỡ ra thành nhiều mảnh.
Hắn có chút tiếc nuối: “Kẹo này không thể ăn được nữa.”Lục Phỉ Chi lại xem nó như một vật nguy hiểm, nhanh tay đoạt lấy rồi vứt bỏ, sau đó nhìn Tạ Miên một cách nghiêm túc: “Kẻ lừa đảo kia đã nói những gì với ngươi?”Tạ Miên cũng không tránh né, giữa hắn và Lục Phỉ Chi cũng không có việc gì phải giấu giếm nhau, nên Tạ Miên lập tức trả lời: “Hắn ta nói số ta lận đận, bởi vì cố ý ở lại một nơi không thuộc về mình, mới tu luyện không suôn sẻ, khuyên ta rời khỏi thành Triều Phượng.”Lục Phỉ Chi đầu tiên là thở dài một hơi, ít nhất không nói linh tinh về “hy sinh” gì đó nữa, nhưng y lại nhanh chóng nổi cơn thịnh nộ: "Tốt nhất đừng để ta gặp lại kẻ lừa đảo này!”Tạ Miên lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng: “Người này không thể khinh thường.”Thật ra trong lòng Tạ Miên cũng rất rõ ràng, cách tiếp cận của đối phương vừa cũ kỹ vừa đơn giản, chẳng qua hắn ta nhân lúc tâm trí người ta dao động rồi đánh vào chỗ hiểm mà thôi, chỉ cần ý chí của bản thân kiên định, sẽ không bị chuyện này quấy nhiễu, cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng suy cho cùng, vẫn có rất nhiều người bị mắc kẹt bởi tâm ma, không phải một câu “Ý chí kiên định” là thoát ra được.Điểm đáng sợ của công tâm chính là nó chạm đến điểm yếu ớt mịt mờ nhất trong tâm hồn của mỗi con người, cho người ta biết đó là bẫy rập, nhưng vẫn không nhịn được sa vào trong đó.
Huống hồ, Tạ Miên nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Thật ra số mệnh của ta đúng là lận đận.”Mười tám năm ở kiếp trước, năm năm ở kiếp này, bạn bè người thân ly tán, nhận hết nỗi khổ long đong, cho đến khi hắn gặp được Lục Phỉ Chi.Sắc mặt của Lục Phỉ Chi càng thêm khó coi: “Ngươi tin tưởng mấy chuyện ma quỷ của hắn ta ư?”“Người nọ lén lén lút lút, là địch không phải bạn.
Tất nhiên là không thể tin.” Tạ Miên kéo kéo tay áo Lục Phỉ Chi, ý bảo y tiếp tục đi về phía trước: “Cảnh giới cao nhất của giả thần giả quỷ chính là nói những chuyện thật thật giả giả lẫn lộn, nếu ngươi đã chứng thực những điều đó đều là sự thật, tự nhiên sẽ nhịn không được mà tin tưởng cả những điều giả dối ấy.
Thật ra nói cho ngươi biết một vài sự thật cũng không có gì lạ, nhưng khiến ngươi tin tưởng cả những thứ giả dối mới là ý đồ thực sự của họ .”“Việc tu luyện của ta có vấn đề là thật.
Hắn nói số ta phiêu bạt, có lẽ cũng có vài phần thật, nhưng hắn nói việc tu hành của ta có vấn đề là bởi vì ta ở tại thành Triều Phượng thì ta không tin.
Hơn nữa trong lời nói của hắn vẫn còn nhiều điều sai.”Âm thanh hệ thống hiếm khi xuất hiện những lúc hắn ở cạnh Lục Phỉ Chi cũng lên tiếng, có vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ: [Bởi vì hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc tu hành của ngươi có vấn đề, đến Trích Tinh Hội gặp gỡ tài năng trong khắp thiên hạ và tìm kiếm phương pháp đột phá chỉ là cái cớ.
Về bản chất thì ngươi vẫn đang là trưởng bối đồng hành mà thôi.]Tạ Miên thuận miệng đáp lại: [Nói hay lắm!]Lục Phỉ Chi thả tay áo của Tạ Miên ra, quay mặt sang một bên và nghiêm túc nói với Tạ Miên: “Mệnh phiêu bạc là giả.
Thành Triều Phượng chính là nhà của chúng ta mà, đúng không?”.Tạ Miên khóe miệng cong lên, ánh mắt dịu đi một chút: “Ta biết rồi.”.