Chiến Thiên

Chương 737: Điều kiện hà khắc




Trịnh Hạo Thiên trừng mắt líu lưỡi nhìn cảnh trước mắt, hắn thậm chí không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.

Một Địa ma năm sao, dưới sự vây công của các linh giả dưới ba sao, thậm chí còn có rất nhiều không sao hoặc một sao, không ngờ lại dễ dàng bị diệt vong như vậy.

Khi số lượng linh giả đạt tới mức trên trăm người, đồng thời liên thủ lại, sẽ phóng xuất ra uy năng cực mạnh, đạt tới mức không thể tin nổi.

Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, đây chính là đám người đứng ở đỉnh cao đại linh giới.

Khi đám người này có ưu thế số lượng, hoàn toàn có thể chống lại cường giả vượt giai.

Lúc này, hắn cảm thấy, điều may mắn lớn nhất của mình là không hành sự lỗ mạng ở sào huyệt yêu tộc, mà cẩn thận hóa thân thành Cuồng Bạo Hùng Vương trà trộn vào, bằng không, thì hiện giờ bị hàng tá cường giả linh thể vây công, không phải là Ma Vương kia mà là chính hắn.

"Hừ, đầu Ma Vương này cho rằng mình là linh giả năm sao, là có thể muốn làm gì thì làm ở chỗ này, thực sự là ngu xuẩn hết chỗ nói." Qua Bỉ Lạc cười lạnh nói.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: "Vừa rồi sao hắn không xé rách không gian chạy trốn?"

Qua Bỉ Lạc giật mình, lập tức cười nói: "Nếu trước khi chúng ta vây công, hắn lập tức xé rách không gian thực sự có cơ hội chạy trốn. Thế nhưng say khi bị chúng ta bao vây, hơn nữa bốn phía đều là linh giả, ngay cả hắn muốn xé rách không gian, người khác cũng không đứng nhìn."

Trịnh Hạo Thiên nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng không cho là đúng.

Nếu là người bình thường tự nhiên không thể áp chế quần hùng, xé rách không gian mà chạy, thế nhưng đổi lại là Qua Bỉ Lạc, hay Lâm Đình, khả năng tìm đường sống trong cái chết, mạo hiểm xé rách không gian bỏ chạy thì tỉ lệ thành công lại rất lớn.

Đây là chỗ tốt của người lĩnh ngộ ý chí không gian, nhưng Qua Bỉ Lạc rõ ràng không muốn nói thật mà thôi.

"Người này để lại vài thứ, theo quy củ, mọi người quy ra linh thạch chia nhau." Nại Tư Nạp Đức tiến lên, trước đông đảo đám người bao quanh đồ vật Ma Vương lưu lại, nói.

Trải qua một phen bàn bạc thương lượng, di vật của Ma Vương không may kia đều rơi vào tay một số người, mà đám yêu thú tham dự đều nhận được một số linh thạch xa xỉ.

Tuy rằng đối với linh giả, số linh thạch này bọn họ không để vào trong mắt, thế nhưng có thể đánh chết một vị Ma Vương năm sao đoạt bảo vẫn là chuyện khiến người ta hưng phấn.

Rộn ràng bàn tán vui vẻ non nửa ngày, Qua Bỉ lạc một lần nữa mở ra một cái khe không gian, mọi người quay về doanh địa yêu tộc.

Nhưng mà, qua mấy canh giờ sau, Qua Bỉ Lạc mang theo Nại Tư Nạp Đức, Cáp Thập cùng Trịnh Hạo Thiên len lén rời đi.

Trong hư không đột nhiên nổi lên một làn dao động như gợn sóng, sau đó một cái khe đột nhiên lan rộng ra.

Trong không gian đen nhánh kia dần xuất hiện bốn bóng người, chính là đám Trịnh Hạo Thiên.

"Qua Bỉ Lạc, ở đây sợ rằng không quá an toàn, chúng ta phải hành động nhanh lên." Nại Tư Nạp Đức trầm giọng nói: "Đã có một tên Ma Vương xuất hiện ở đây, như vậy rất có thể xuất hiện tên thứ hai, dưới tình huống không chiếm lợi thế về số lượng, chúng ta chắc gì đã có thể chiến thắng một linh giả năm sao."

Qua Bỉ Lạc khoát tay áo, nói: "Ngươi yên tâm, ta hiểu mà." Hắn chỉ tay về phía xa, nói: "Bên trong rừng rậm Ám Dạ nguy cơ trùng trùng, là lãnh địa lớn nhất của thực vật, cho dù có người tiến vào trong đó, nhưng cơ hội phát hiện ra chỗ giấu bảo vật rất thấp, nhưng mà... chúng ta đúng là không nên chậm trễ nữa."

Dứt lời, thân hình hắn nhoáng lên, đã bay nhanh về phía trước, ba người Trịnh Hạo Thiên theo sát phía sau mà phi hành.

Nhưng mà chỉ chốc lát, bọn họ liền tiến vào trong một rừng rậm lớn.

Khi tiến vào phiến rừng rậm này một khắc, Trịnh Hạo Thiên nhất thời hiểu ra tại sao Qua Bỉ Lạc không dùng xé rách không gian tiến thẳng vào bên trong. Bởi vì bên trong này tràn ngập một loại lực lượng quỷ dị, loại lực lượng này rất cường đại, hung thần, thị huyết, dường như toàn bộ rừng rậm bị vây trong trạng thái điên cuồng vậy.

Loại cảm giác này rất đột ngột, nhưng lại là thực sự.

Mơ hồ, Trịnh Hạo Thiên cảm ứng được, Mộng Yểm trong khí xoáy thậm chí hắc ám tỏa liên còn có kiện ngụy pháp khí Huyết Quang kích bắt đầu không an phận.

Đương nhiên, chúng nó không phải muốn tạo phản... mà là bị ảnh hưởng bởi khí tức ở đây thôi.

Trong đó, biểu hiện của Huyết Quang kích không ngờ lại càng thêm kịch liệt.

Hít sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên mạnh mẽ đè ép chúng, hiện tại không phải thời gian thả chúng ra ngoài.

"Hắc hắc, hoàn cảnh nơi đây không dễ chịu a." Qua Bỉ Lạc cười nói: "Lão phu lần đầu tiến nhập cũng hoảng sợ, nhưng mà ngươi yên tâm, khí tức này đối với linh giả như chúng ta, cũng không có ảnh hưởng quá lớn." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Trịnh Hạo Thiên gật mạnh đầu một cái, nói: "Ta hiểu rồi."

Nại Tư Nạp Đức cùng Cáp Thập đều là mặt không đổi sắc, hiển nhiên bọn họ cũng không phải là lần đầu tiến vào trong này.

Qua Bỉ Lạc dẫn đầu, bọn họ di chuyển về phía tây rừng rậm khoảng một canh giờ, sau đó đến trước một cây đại thụ lớn thì dừng lại.

Qua Bỉ Lạc ngưỡng vọng nhìn cây đại thụ, cảm khải vạn lần nói: "Chúng ta đã quay lại."

Trịnh Hạo Thiên hoài nghi nói: "Qua Bỉ Lạc, nơi giấu bảo vật là chỗ này?"

Nại Tư Nạp Đức cười ha ha, nói: "Không nên vội vã, cây đại thụ này chính là một không gian dẫn lối, chỉ có qua nó mới có thể đến được bảo địa."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, thần niệm phóng ra ngoài, sau một lát, hắn nhất thời bừng tỉnh.

Trên thân cây đại thụ này đúng là lộ ra một tia không gian lực lượng kì dị, chỉ là cỗ lực lượng này cũng không rõ ràng, nếu như không phải Nại Tư Nạp Đức cho hắn biết, hắn cũng không thể nào nghĩ ra đây lại là một cái tiêu ký không gian chỉ đường.

Trách không được Nại Tư Nạp Đức cùng Cáp Thập biết rõ nơi này nhưng vẫn để Qua Bỉ Lạc dẫn đường.

Bởi vì ngoại trừ người lĩnh ngộ ý chí không gian như Qua Bỉ Lạc, những người còn lại căn bản đừng nghĩ vượt qua cái tiêu ký không gian chỉ dẫn này mà tiến vào.

Qua Bỉ Lạc vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên thân đại thụ, nói: "Các ngươi không được rời khỏi người ta ngoài ba trượng, chờ một chút ta mang các ngươi tiến nhập, các ngươi không thể sử dụng lực lượng chống lại."

Cáp Thập nhịn không được nói: "Qua Bỉ Lạc, chúng ta không phải lần đầu tiến nhập ngươi đừng dài dòng nữa."

Qua Bỉ Lạc nhún vai một cái, từ trên trán hắn phóng ra một quang mang kỳ dị bao vây mọi người vào bên trong, sau một khắc, bọn họ liền biến mất trước cây đại thụ.

Chân khí bên trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên chuyển động không ngừng, tuy rằng hắn tin tưởng trước khi mở được cơ quan kia, đám Qua Bỉ Lạc không xuất thủ với hắn, nhưng chuẩn bị vẫn hơn, hắn cũng không muốn giao cái mạng nhỏ của mình vào tay kẻ khác.

Nhưng mà, Qua Bỉ Lạc cũng không động tay chân gì, khi quang mang ảm đạm bọn họ xuất hiện ở trong một căn phòng trống trải.

Đây là một cái động đá lớn, hơn nữa bốn phía chằng chịt thông đạo như tổ ong, những thông đạo này không chỉ ở xung quanh căn phòng thậm chí trên dưới cũng có rất nhiều.

Qua Bỉ Lạc thở phào một cái, nói: "Cáp Thập, đến phiên ngươi rồi đó, hành động nhanh lên, đừng để chúng ta chờ lâu."

Tiến vào nơi này, hắn rõ ràng thả lỏng hơn nhiều, cuối cùng còn nói một câu mang vị đạo trêu trọc.

Cáp Thập tức giận nói: "Trận pháp ở đây cứ một canh giờ lại cải biến thành một cao cấp trận đồ khác, ta tuy rằng có thể phá giải nhưng tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, ngươi cứ từ từ mà đợi."

Hắn lấy từ trên người ra một vài vật phẩm kì dị, một cái bánh xe tròn cùng một cây linh bút, sau đó bắt đầu cau có suy nghĩ.

Trịnh Hạo Thiên cẩn thận quan sát đầu Lang tộc linh giả này vài lần, nghĩ không ra hắn có vài phần bản lĩnh.

Tòa đại trận này có thể theo mỗi canh giờ khác nhau mà tiến hành biến hóa, như vậy chắc chắn không phải là một tòa đại trận đơn giản, nhưng Cáp Thập không ngờ có thể nắm chắc phá giải, bởi vậy có thể thấy tạo nghệ của hắn trên con đường trận pháp thậm chí còn vượt trên sự tưởng tượng của mình.

Cáp Thập tính toán hồi lâu, đôi mắt đột nhiên sáng ngời, dần dần, hắn hướng về một thông đạo đi tới.

Nại Tư Nạp Đức khẽ thở dài: "Tiểu tử này có tiến bộ, lần trước tới đây hắn phải dùng tròn ba ngày thời gian mới có thể tính toán ra phương vị thông đạo, hiện tại còn chưa bằng thời gian một chén trà nhỏ. Hắc hắc, xem ra trận đồ nơi này giúp hắn không nhỏ a."

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, hắn tuy rằng không phải trận pháp sư nhưng hắn biết trận pháp sư có thể gặp được một tòa trận đồ như vậy, đồng thời nghiên cứu thấu triệt như vậy có thể giúp hắn tiến một bước trên con đường trận đồ.

Cáp Thập không hề xa lạ với trận pháp nơi này, thế nhưng dọc đường đi cũng phải dừng lại tính toán vài lần.

Nhưng mà đám Trịnh Hạo Thiên rất kiên trì, bọn họ theo sát phía sau, cũng không giục giã.

Hai canh giờ sau, Cáp Thập đột nhiên phá lên cười, nói: "Chúng ta tới rồi." Nói xong hắn liền sải bước, chạy đi như bay, cũng không biết đã xuyên qua mấy cái thông đạo, cuối cùng dừng lại trước một bức thạch bích nhỏ hẹp.

Nại Tư Nạp Đức vỗ vỗ lên vai Cáp Thập, cười nói: "Được lắm, người thật sự giỏi hơn trước rất nhiều rồi đấy."

Cáp Thập nhíu chặt lông mày, khẽ hạ vai xuống, thầm nghĩ trong lòng, lực lượng kẻ này dường như lớn hơn lúc trước, ở cùng hắn phải cẩn thận một chút, không thể để hắn qua cầu rút ván.

Qua Bỉ Lạc cười giải thích: "Cáp Thập lần trước tìm mười ngày mới tới đây, hiện tại ngay cả một ngày cũng không tới, đúng là tiến bộ hơn nhiều."

Cáp Thập hừ nhẹ một tiếng, nói: "Ta một mực nghiên cứu trận pháp chỗ này, đã có chút manh mối, nhanh một chút cũng là chuyện đương nhiên."

Ngữ khí của hắn tuy bình thản nhưng mọi người đều nhận ra một chút đắc ý bên trong.

Rất hiển nhiên, Cáp Thấp tương đối thỏa mãn với biểu hiện của mình.

Nại Tư Nạp Đức tiến lên, gõ vào mặt thạch bích trước mặt, nói: ''Tranh Vanh, đây là đại môn tàng bảo địa, cũng không biết vị chủ nhân kia bày ra thần thông gì, chỗ này ngoại trừ cậy mạnh đẩy ra, còn lại không có cách nào khác."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, hỏi: "Các ngươi sao lại xác định được?"

Qua Bỉ Lạc do dự một chút, nói: "Lão phu lần đầu tiên tiến vào đây nhặt được một khối ngọc thạch, đồng thời thấy bên trong có ghi chép lại." Hắn chỉ vào phạm vi thạch bích trên huyệt động, nói: "Muốn đi vào bảo địa phải có một vị linh giả lĩnh ngộ không gian ý chí, tinh thông trận đồ, đồng thời có lực lượng vô cùng lớn."

Hắn cười tự giễu nói: "Điều kiện hà khắc như vậy, tuyệt đối là sở ngộ ngàn năm khó cầu, vì thế lão phu mới khéo léo chọn lựa, để mọi người hợp lực thỏa mãn ba điều kiện này."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.