Chiến Thiên

Chương 736: Quần ẩu




"Ô, ô, phù, phù..." Một trận tiếng thở dốc vang lên, sau đó từ dưới mặt đất có một bóng đen nhảy lên, đây chính là một đầu sư tử khôi ngô vạm vỡ, hơn nưa trên lưng nó con mang theo đôi cánh màu đen to, dài.

"Qua Bỉ Lạc, may mà các ngươi tới nhanh." Sư tử yêu thú ho khan mấy tiếng, theo mỗi lần ho khan, từ miệng hắn lại có máu tươi chảy ra: ''Nếu các ngươi chậm một chút thôi, thì cũng chỉ có thể nhặt xác giúp ta."

Qua Bỉ Lạc đi tới trước người yêu thú sư tử, vỗ trên người hắn vài cái, một cỗ linh lực tràn ngập tuôn vào, khiến khí tức của hắn ổn định hơn nhiều.

"Hách Đức, không phải một tổ các ngươi có bốn người sao, thế nào lại chỉ có mình người trở về, những người khác đâu?" Qua Bỉ Lạc trầm giọng hỏi.

Hách Đức cười khổ nói: "Bọn họ à, đều chết cả rồi."

Đông đảo yêu thú linh giả đều hai mặt nhìn nhau, tiếng bàn tán xôn xao không dứt.

"Bốn người các ngươi có hai vị ba sao, một vị hai sao, một người một sao, cho dù đụng phải ba cường giả ba sao cũng có lực đánh một trận, sao lại thê thảm cỡ này?" Qua Bỉ Lạc trầm giọng hỏi.

Hách Đức lắc cái đầu lớn, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không biết sao lại không may như thế, không ngờ trong rừng rậm Ám Dạ lại gặp phải Ma Vương của địa ma bộ tộc."

"Rừng rậm Ám Dạ?"

Qua Bỉ Lạc cùng Cáp Thập đồng thời kinh hô lên, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiện lên một tia kinh hãi.

"Hách Đức, ngươi gặp Ma Vương của bộ tộc địa ma trong rừng rập Ám Dạ?"

"Không sai, nhưng lại là một con Ma Vương vô cùng cường đại." Hách Đức trong lòng còn sợ hãi nói: "Con Ma Vương này, ít nhất cũng phải có thực lực năm sao, vừa thấy chúng ta tới, lập tức truy sát không dừng." Hắn lắc đầu, hung hăng nói: "Tên kia như kẻ điên vậy, dường như bất cứ sinh linh nào đến gần hắn đều coi là địch nhân, bị hắn truy cùng giết tận."

"Ngươi sao lại nhận định như thế?" Nại Tư Nạp Đức âm trầm hỏi.

Tuy rằng trên cánh tay gấu của Nại Tư Nạp Đức chỉ có hai ngôi sao, nhưng danh vọng hắn còn vang dội trên cả ba sao Qua Bỉ Lạc, một khi mở miệng nói, thần tình Hách Đức lập tức mang theo vài phần cảnh giác cùng kính nể.

"Bởi vì trước khi chúng ta vào, cũng có hai gã nhân loại linh giả đi tới đó, kết quả bị hắn chém giết vô tình." Hách Đức phẫn nộ nói: "Một linh giả năm sao không ngờ tới khu vực này của chúng ta trắng trợn giết chóc, thực buồn cười."

Một yêu tộc nghi hoặc nói: "Các tộc chúng ta không phải đã sớm có ước định rồi sao... sau khi đạt tới bốn sao nhất định phải rời khỏi khu vực này, vì sao lại có cường giả năm sao ở lại đây?"

"Hừ..." Qua Bỉ Lạc tức giận nói: "Địa ma bộ tộc chính là chủng tộc không giữ chữ tín nhất trên thế giới này, bọn họ vi phạm lời hứa cũng là chuyện dễ hiểu thôi." Hắn chỉ một ngón tay vào vết thương trên người Hách Đức nói: "Các huynh đệ, huynh đệ chúng ta bị một Ma Vương bắt nạt, mọi người nói phải làm sao bây giờ?"

"Không sai." Cáp Thập xoay chuyển lang nhãn, lập tức nói: "Nếu như cùng cấp bậc gặp nhau, chúng ta đánh thua sẽ nhận, nhưng năm sao bắt nạt ba sao, vậy hơi quá đáng."

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên thầm buồn cười, năm sao bắt nạt ba sao là quá phận, hắn là cường giả một sao, lại đi bắt nạt không sao, vậy phải nói thế nào đây?

Nại Tư Nạp Đức vung hùng chưởng lên, nói: "Địa ma kia chỉ có một mình, mọi người liên thủ, tuyệt đối có thể chém giết hắn, ta đề nghị cùng nhau đi giết hắn." Dừng một chút hắn lại nói: "Linh giả năm sao chắc chắn mang đồ tốt trên người, ai giết hắn được chọn đầu tiên."

"Hay, giết hắn." Đông đảo yêu thú linh giả gào rống hưởng ứng.

Qua Bỉ Lạc hét lớn một tiếng, hắn vươn song chưởng, dường như là đang sờ soạng không gian, một lát sau, cánh tay hắn phất lên.

Nhất thời trước mặt hắn xuất hiện một khe nứt không gian lớn vô cùng.

Xé rách không gian tuy là năng lực của linh giả, thế nhưng biểu hiện của Qua Bỉ Lạc này khiến kẻ khác thực sự kinh hãi.

Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nhìn hắn một cái, không ngờ vị lão giả thử tộc này còn là một cường giả lĩnh ngộ được lực lượng không gian hiếm thấy.

Linh giả lĩnh ngộ được ý chí không gian không chỉ đơn giản là xé rách không gian, bọn họ còn có năng lực truy tung cường đại, chỉ cần đối phương xé rách không gian chạy trốn không lâu, bọn họ có thể dễ dàng tìm ra dấu vết để đuổi theo.

Lúc này, vị cường giả năm sao Ma Vương kia rời đi chưa lâu, Qua Bỉ Lạc tự nhiên có thể bằng vào năng lực truy tung của ý chí không gian cường đại để tìm kiếm khu vực đối phương xé rách không gian chạy tới, cho nên mới có thể đuổi theo truy sát.

"Theo ta."

Nại Tư Nạp Đức đột nhiên quát lớn một tiếng, hắn dẫn đầu nhảy vào phiến không gian này.

"Rống."

Phía sau hắn, Hách Đức người đầy vết máu cũng điên cuồng hét một tiếng nhảy vào bên trong.

Nếu Nại Tư Nạp Đức nhiệt tình với họ, vì báo thù cho họ mà truy sát cường giả năm sao, hắn tự nhiên không thể đi sau, bằng không sau này sao còn mặt mũi gặp người nữa.

"Rống, gào..."

Vô số tiếng gào rống cổ quái vang lên ầm ầm, đông đảo yêu thú linh giả lần lượt tiến vào bên trong khe nứt không gian.

Nếu như là một, hai linh giả, bọn họ căn bản không dám hi vọng xa vời có thể chiến thắng Ma Vương năm sao, thế nhưng số lượng linh giả ở đây lại là trên trăm.

Đây chính là một con số kinh khủng không gì sánh nổi, khi bọn họ liên thủ lại, đủ để nghiền nát một gã linh giả năm sao thành bụi phấn, hơn nữa là nát không thể nát hơn được nữa.

Trịnh Hạo Thiên rảo bước theo sau, dường như theo dòng người tiến vào đại động.

Tuy rằng hắn không có cảm giác gì với thương vong của yêu tộc, nhưng nếu có thể tham gia đánh hội đồng, hắn cũng không ngại thử tay một chút. Nhưng mà, ngay sau khi cước bộ hắn vừa chuyển, đã bị lão Qua Bỉ Lạc khẽ túm lại.

Vị thử tộc lão giả này nói nhỏ: "Từ từ, chớ vội vã."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm rùng mình, biểu hiện bên ngoài lại là một mảnh mờ mịt.

Sau một lát, ngoại trừ Qua Bỉ Lạc cùng Trịnh Hạo Thiên, cũng chỉ có Cáp Thập là linh giả còn ở lại.

"Các ngươi... làm sao thế?" Trịnh Hạo Thiên lắc lắc đầu gấu, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ không đi rừng rậm Ám Dạ?"

"Hắc hắc, chúng ta chắc chắn là phải đi, nhưng không cần vội vã như vậy." Qua Bỉ Lạc trầm giọng nói: " Ma Vương năm sao không ngờ xuất hiện ở đó, đây không phải dấu hiệu tốt lành gì."

Trong mắt Cáp Thập chợt lóe hàn quang, nói: "Qua Bỉ Lạc, đầu Ma Vương kia chẳng lẽ đang muốn tìm kiếm nơi cất giấu bảo vật?"

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, lúc này hắn mới hiểu tại sao lão đầu thử tộc này đột nhiên biểu hiện nghĩa khí như vậy, thì ra là địa bảo ở gần nơi Ma Vương kia hoạt động. Qua Bỉ Lạc làm thế hoàn toàn là muốn mượn tay đông đảo cường giả yêu tộc để đuổi đầu Ma Vương kia đi, thậm chí là giết chết.

Qua Bỉ Lạc khẽ lắc đầu, nói: "Ta cũng không dám khẳng định, nhưng việc này không được chậm trễ, chuyện này không thể dây dưa nữa, phải mau chóng giải quyết."

Cáp Thập trầm trọng gật đầu một cái, nói: "Đi."

Thân hình hắn nhoáng lên, đã chui vào trong đại động.

Qua Bỉ Lạc nhẹ giọng nói: "Tranh Vanh, ngươi nhỡ kỹ, sau khi rời khỏi đây thì theo sát bên ta, chờ lúc bảo địa mở ra, tự nhiên có phần của ngươi."

Trịnh Hạo Thiên cười ha hả gật đầu, trong lòng thầm nghi, bảo địa thự sự mở ra, bên trong tất cả đều là của ta.

Hai người trước sau tiến nhập đại động, khi bọn họ tiến vào đồng thời từ một khe nứt ở đầu bên kia đi ra, nhất thời nghe được tiếng rống giận ầm ầm khắp nơi.

Ở phía xa, dùng mắt thường có thể nhìn thấy đông đảo yêu tộc linh giả đang vây công một Ma Vương thể hình to lớn ở chính giữa.

Đám yêu tộc này hình thể có nhỏ có lớn, nhưng hầu hết là cỡ người tầm tầm như Nại Tư Nạp Đức, bọn họ hoàn toàn vây kín đường chạy của Ma Vương, cho dù Ma Vương đấm trái đá phải cũng không thể nào thoát khỏi cái vòng vây này.

Mà yêu tộc xung quanh cũng không phải đứng yên chịu trận, thần binh lợi khí sắc bén đều hướng vào bên trong mà chém, khiến con Ma Vương kia bị đánh cho hoa mắt váng đầu.

Con Ma Vương này cũng xui xẻo tới cực điểm, thực lực của hắn là linh giả năm sao, nếu gặp phải năm yêu tộc linh giả, dù đều là linh giả ba sao, hắn đều có thể dễ dàng đối phó, thậm chí còn có thể đuổi cùng giết tận.

Thế nhưng đối mặt với hơn trăm vị linh giả, đừng nói là một linh giả năm sao, cho dù đại linh giả chỉ sợ cũng phải vỗ mông chạy trối chết.

Hơn nữa, đầu Ma Vương này thế nào cũng không nghĩ ra, địa phương tối đa cũng chỉ có linh giả ba sao này, không ngờ lại có kẻ lĩnh ngộ được ý chí không gian, ngay khi hắn xé rách không gian không lâu lập tức đuổi theo, nếu không phải thế, hắn cũng không đến mức bất ngờ không kịp đề phòng mà rơi vào vòng vây của đông đảo yêu thú linh giả.

"Giết... vì huynh đệ báo thù." Nại Tư Nạp Đức thét lớn một tiếng, song chưởng hắn như bay, từng đạo quang mang vàng đất thô to ầm ầm bắn tới khiến phòng bảo hộ quanh thân Ma Vương có chút lung lay sắp đổ.

"Giết...." Đám yêu thú linh giả còn lại đều rống giận, nhưng bọn họ cũng thầm quyết tâm giết chết Ma Vương để là kẻ đầu tiên được chọn bảo vật.

"Ầm..."

Cũng không biết một kích hung lệ cuối cùng là của vị yêu thu linh giả nào, chỉ biết vòng phòng hộ quanh người Ma Vương năm sao kia rút cuộc vỡ tan.

Mà cùng lúc đó, vô số đạo lực lượng hoặc thô to hoặc thanh mảnh, hoặc vô ảnh đều xuyên thấu vòng bảo hộ đánh lên thân thể Ma Vương.

Ma Vương năm sao, ngay cả trên chiến trường cũng là một cường giả đích thực. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Dị tộc linh giả chết trong tay hắn ít nhất vượt trên mười linh giả bốn sao.

Thế nhưng, khi hắn đột nhiên phải chịu lực lượng oanh kích đông đảo như vậy, vô luận thân thể hắn có cứng cỏi cường hãn cỡ nào cũng đều là trong nháy mắt vỡ tan.

"Ầm, bụp..."

Liên tiếp những tiếng nổ từ người hắn vang lên, ngoại trừ một vài vật phẩm cứng cỏi trên người hắn, cho dù một vài thần binh cấp thấp cũng bị đánh thành bột mịn.

Đường đường là Ma Vương năm sao không ngờ cứ như vậy chết dưới trận quần ẩu của yêu tộc linh giả, thậm chí tên tuổi của hắn cũng không ai biết.

Dường như trong hư không thổi qua một trận gió, xóa hết dấu tích còn lại của hắn trên thế gian.

"Hú..."

Đông đảo yêu tộc linh giả giơ canh hai cánh tay phát ra tiếng gào rống điên cuồng mà tràn ngập hưng phấn.

Năm sao, bọn họ không ngờ dễ dàng chém giết Ma Vương.....năm sao.

Tuy là lấy thịt đè người, nhưng cũng đủ khiến cho đông đảo yêu tộc linh giả hưng phấn gần như phát cuồng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.