Chiến Thiên

Chương 731: Cải trang




"Không sai, đó chính là nơi yêu tộc tụ hội nổi danh nhất quanh đây." Thi An nghiêm mặt nói: "Phàm là linh giả yêu tộc vừa tiến vào khu vực này, đều tới bái phỏng một lần. Cho nên nơi đó tuy mới thành lập được ba năm, nhưng thanh danh vang dội, ai ai cũng biết."

"Ba năm..."

Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, vì sao trong ngọc thạch của Dương Đông Thắng lại không ghi chút thông tin nào về nó.

Dương Đông Thắng đường đường là linh giả chín sao, nếu hắn đã tiến vào chiến trường linh giả, nhất định sẽ tiến vào những nơi nguy hiểm nhất, có những linh giả cường đại nhất tụ hội.

Giống như loại chiến trường vớ vẩn của linh giả một, hai sao này, trong mắt Dương Đông Thắng kỳ thật có cũng như không.

Có lẽ, trong ký ức của hắn, cũng từng có một thời gian lăn lộn ở đây, nhưng đó nhất định là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi.

Cho nên, tin tức ở nơi này, hắn cũng chỉ cung cấp sơ qua, đại khái mà thôi.

Về phần có thể tìm được mục tiêu của mình trong khu vực này hay không, thì phải dựa vào cố gắng và kỳ ngộ của bản thân thôi.

Khẽ gật đầu một cái, Trịnh Hạo Thiên cười nói: "Tiểu đệ hiểu rồi, đa tạ hai vị."

Thi An và Lữ Thanh Vân đều vội vàng xua tay, nói: "Tính mạng hai người tại hạ đều là do Trịnh huynh cứu, đáng ra phải là chúng ta cảm tạ ân cứu mạng của ngài mới phải...."

Trong hai người, Lữ Thanh Vân vẫn còn chút sợ hãi. Lúc trước, khi Thi An kéo Trịnh Hạo Thiên vào trong phòng ngự tráo, hắn còn từng lạnh lùng trào phúng, không biết người trẻ tuổi này có mang thù trong lòng không nữa.

Chỉ là, khiến hắn cảm thấy vui mừng chính là, Trịnh Hạo Thiên rõ ràng không có bất cứ ý định truy cứu nào.

"Hai vị, tại hạ mới gia nhập chiến trường, còn có một số việc phải làm." Trịnh Hạo Thiên chắp tay, nói: "Cho nên đành phải cáo biệt, hẹn gặp lại."

"Trịnh huynh lên đường may mắn, sau này gặp lại." Hai người Thi An vội vàng hoàn lễ, nhưng trong lòng Lữ Thanh Vân lại thầm nói thêm một câu, sau này không gặp lại thì tốt hơn.

Trịnh Hạo Thiên cười dài một tiếng, xoay người đi tới bên thi thể linh giả đại xà, cánh tay khẽ vung lên một cái, đã cắt đứt mảnh lân giáp ba sao trên đầu đối phương, tiếp đó dán lên mu bàn tay của mình.

Lập tức, ký hiệu trên tay hắn lại càng sáng thêm một chút. Tuy còn chưa đủ để hoàn chỉnh ngôi sao này, nhưng ít nhất so với lúc trước cũng dễ coi hơn rất nhiều.

Tiếp đó, hắn lại vung tay lên, thu toàn bộ thi thể đại xà vào trong túi không gian.

Thân hình nhoáng lên một cái, hắn đã bay vọt đi, hướng về phía Thi An chỉ dẫn lúc trước mà thẳng tiến.

Lúc này hắn dã thông minh hơn trước rất nhiều, không còn phi hành trắng trợn trên không trung nữa, mà chỉ phi hành sát mặt đất thôi. Nếu trên đường có tên đui mù nào dám nhảy ra, hắn tuyệt đối không từ chối cho ấn ký ngôi sao trên bàn tay mình sáng lên một chút đâu.

Nhìn Trịnh Hạo Thiên dần dần biết mất xa xa, Thi An và Lữ Thanh Vân liếc mắt nhìn nhau, toàn bộ thần kinh đang căng lên như dây đàn, lúc này mới chân chính được buông lỏng.

"Sư huynh, lần này thật là nguy hiểm. Chúng ta xém chút nữa là mất mạng rồi." Lữ Thanh Vân trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.

Thi An nhìn trận pháp dưới mặt đất, mặc dù trận pháp này đã bị Trịnh Hạo Thiên phá hủy, nhưng vừa nghĩ tới Trát Hảo linh giả, hắn vẫn không nhịn được mà rùng mình.

"Ừ, lần này chúng ta có thể chuyển nguy thành an, cũng là ngờ trời cao phù hộ." Thi An thở dài một tiếng, nói: "Chỉ là, lần tới chúng ta lại có vận may như thế này nữa không?"

Sắc mặt Lữ Thanh Vân trở nên rất khó coi, hắn bất đắc dĩ, nói: "Chỉ cần chúng ta cố gắng thêm vài năm nữa, có thể lăn lộn tới ba sao, là có thể trở về đại lục, không phải mạo hiểm thế này nữa."

"Ba sao...." Thi An khẽ rên rỉ, trong con người chớp động quang mang hi vọng.

Thương Khung đại lục khác Phiêu Miễu đại lục. Thực lực cường giả ở nơi đó cường hãn vô cùng. Một luyện yêu võ giả sau khi tấn chức linh giả, nhất định phải tới chiến trường linh giả chém giết dị tộc, đồng thời tích lũy công huân.

Ba sao...

Đây chính là một cửa ải quan trọng của tất cả luyện yêu linh giả. Chỉ có đạt tới ba sao, bọn họ mới có thể trở về Thương Khung đại lục, đồng thời không đến mức bị người ta cười nhạo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Nếu là một hai sao đã từ bỏ thí luyện, trốn về nhà thì nhất định sẽ bị vô số người cười nhạo, khinh rẻ, thậm chí còn khiến gia tộc và môn phái của mình phải hổ thẹn.

Cho nên, hai người bọn họ thà tử chiến ở nơi này, cũng không muốn nhục nhã trở về Thương Khung đại lục.

Lữ Thanh Vân đột nhiên quay đầu, nhìn phương hướng Trịnh Hạo Thiên rời đi, hắn hơi do dự một chút, nói: "Sư huynh, ngươi nói Trịnh Hạo Thiên kia vì sao lại hỏi thăm nơi yêu tộc tụ hội?"

Ánh mắt Thi An ngưng trọng, ý niệm khó tin trong lòng lúc này lại xuất hiện, hơn nữa còn giống như cỏ dại sau mưa xuân, không thể nào áp chế rồi.

Bờ môi hắn khẽ run run, nói: "Hắn... không phải muốn tìm đám yêu tộc kia gây chuyện chứ."

Thân hình Lữ Thanh Vân cũng run lên, nói: "Sư huynh, tuy thực lực Trịnh Hạo Thiên kia rất mạnh, so với yêu tộc linh giả ba sao cũng cường đại hơn nhiều. Nhưng đó chính là đại bản doanh yêu tộc, không chỉ có vô số linh giả yêu tộc một, hai sao và không sao, mà yêu tộc ba sao cũng có rất nhiều. Chẳng lẽ một mình hắn dám khiêu chiến toàn bộ linh giả yêu tộc?"

Trong thanh âm của hắn lúc này đã lộ ra vẻ cực kỳ nghi hoặc và khó hiểu.

Thi An cười khổ một tiếng, nói: "Ta cũng không hiểu ý nghĩ của hắn. Theo lý mà nói, với thực lực của hắn, đã đủ để tung hoành trong khu vực này rồi. Nhưng muốn khiêu chiến đại bản doan của toàn bộ yêu tộc, thì đúng là vọng tưởng. Trừ phi...."

"Trừ phi cái gì...."

"Trừ phi...." Hai mắt Thi An sáng ngời, nói: "Trừ phi vừa rồi, hắn căn bản chưa tung hết toàn lực."

Lữ Thanh Vân hít một hơi lạnh thật sâu, nhớ lại quá trình giao chiến với Trát Hảo đại xà linh giả lúc trước, sắc mặt hắn lập tức trở nên phấn khích, nói: "Sư huynh, người này đúng là chưa tung hết toàn lực. Thậm chí ngay cả linh thể chân thân hắn cũng chưa dùng tới, lại càng không nói tới đích thân xuất thủ."

Thi An khẽ cười, nói: "Nhưng cho dù là có thêm một cái linh thể chân thân và bản thân, thì cũng không thể mạnh tới mức đó được. Nếu chỉ bằng vào chút thực lực ấy đã muốn khiêu chiến đại bản doan toàn bộ yêu tộc.... hắc hắc...."

Hai huynh đệ cùng lắc lắc đầu, sau khi thu thập một chút liền quay trở về theo đường cũ.

Lần này ra ngoài chẳng những không liệp sát được dị tộc linh giả, mà ngược lại còn xém chút nữa mất mạng, bọn họ trước tiên quay trở về nơi an toàn, để cho tâm tình hoàn toàn bình phục rồi mới ra ngoài được.

Mà trong toàn bộ chiến trường linh giả, người làm như vậy nhiều không đếm xuể.

Về phần giống như Trịnh Hạo Thiên, có cái dũng khí xông thẳng vào hang ổ địch, đúng là trăm năm khó gặp.

Vù vù vù vù....

Lướt đi một mạch không ngừng nghỉ, Trịnh Hạo Thiên thập phần hi vọng có một con yêu thú, hay một sinh mệnh ngoại tộc nào đó đột nhiên nhảy ra trước mặt hắn.

Nhưng chỉ đáng tiếc, nguyện vọng của hắn đã không thành hiện thực rồi.

Trên đường vắng tanh vắng ngắt, không có bất cứ một sinh vật nào, thì làm sao lại có kẻ nào ngu ngốc nguyện ý hao phí tinh lực, phục kích ở chỗ này chứ.

Bất quá, càng tiến lên phía trước, Trịnh Hạo Thiên càng cảm ứng được rõ ràng một cỗ khí thế sâm nghiêm tràn ngập phía trước.

Đây là một cỗ khí thế mà chỉ có rất động cường giả siêu cấp tụ tập lại một chỗ mới có thể.

Có lẽ, những cường giả này cũng không nguyện ý phóng thích khí tức mình ra ngoài, nhưng một khi có nhiều cường giả tụ tập lại như vậy, đương nhiên sẽ hình thành một uy thế cường đại, một uy áp tuyệt đối, khiến cho người ta không dám dễ dàng mạo phạm.

Đám linh giả yêu tộc có thể quang minh chính đại tụ tập ở đây, cũng là dựa vào thực lực siêu cường, khiến cho các tộc phải sợ hãi.

Một khi đã vậy, bọn họ đương nhiên phát phóng thích khí tức bản thân tới tận cùng, khiến cho ngay cả những kẻ liều lĩnh cũng phải kiêng kỵ.

Đương nhiên, muốn khiến cho đám yêu tộc này phải phòng bị, ít nhất cũng phải là cường giả năm sao trở lên. Cũng chỉ có loại cường giả cấp độ này mới có thể khiến bao nhiêu cường giả yêu tộc như vậy phải kính trọng và sợ hãi.

Nhưng, từ khi tụ điểm này được thành lập tới nay, vốn không có bất cứ một yêu tộc nào nghĩ tới, lại có một nhân loại không sao tính kế tiêu diệt bọn họ.

Trịnh Hạo Thiên đứng nhìn từ đằng xa. Hắn cuối cùng cũng dừng bước. Sau khi suy nghĩ một lát, linh lực trên người hắn dâng lên cuồn cuộn, toàn bộ thân hình bắt đầu bành trướng lên.

Trong đan điền, yêu phách cuồng bạo hùng vương đột nhiên tiêu tán ra thành vô tận lực lượng, mà lực lượng cường đại đó lại cuồn cuộn tiến vào khắp nơi trong cơ thể, thẩm thấu vào trong mỗi một tế bào.

Trong chốc lát, hắn đã biến thành một con yêu hùng cao lớn.

Hai người Thi An đã đoán đúng, Trịnh Hạo Thiên đúng là muốn chạy tới đại doanh yêu tộc, đồng thời chém giết linh giả ở đó, để ngôi sao trên mu bàn tay mình tấn chức.

Chỉ là, tuy hắn hùng tâm bừng bừng, nhưng cũng không hề lỗ mãng.

Trước khi nhìn thấu thực hư của đại doanh yêu tộc, hắn tuyệt đối không dám quá mức mạo hiểm. Cho dù là thực lực của hắn lúc này đã sớm vượt xa những yêu tộc ba sao bình thường này.

Cự hùng dậm mạnh chân một cái, lực lượng cường đại truyền vào lòng đất, lập tức khiến cho bốn phía xung quanh bàn chân ầm ầm rạn nứt, giống như một cái lưới nhện nhanh chóng lan rộng ra ngoài.

Mà cự hùng cũng dựa vào lực phản chấn, bắn vụt đi, dùng một tốc độ không tương xứng với hình thể, nhanh chóng lao về phía trước.

Có lẽ bởi vì khoảng cách với đại bản doanh yêu tộc đã rất gần, cho nên quanh đây đã không còn dị tộc nào dám mai phục nữa.

Khi Trịnh Hạo Thiên vượt qua một ngọn núi, hắn lập tức nhìn thấy ở trên mặt đất bằng phẳng xa xa đã lóe lên một vầng quang huy.

Đây là một phòng hộ tráo khổng lồ, bên ngoài quang mang như ẩn như hiện.

Tuy ánh mắt có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng Trịnh Hạo Thiên lại biết, nếu có người phát động công kích cường đại, thì phòng hộ tráo này sẽ tự động phòng ngự, ngăn cản tất cả lực lượng ở một mức độ nào đó.

Trong lòng hắn thầm than, vô luận là trong chủng tộc nào, cũng có thiên tài tồn tại.

Yêu tộc đại năng bố trí cái phòng ngự tráo này, tuyệt đối cao hơn đại đa số trận pháp sư tiêu chuẩn của nhân loại.

"Ngao..."

Đột nhiên, từ phương xa truyền tới một tiếng huýt lăng lệ, tiếp đó, một cỗ uy áp cường đại phảng phất như bài sơn hải đảo ầm ầm tràn về phía hắn.

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, hắn đã tự tin rằng mình ngụy trang không có sơ hở, nhưng vì sao lại bị người ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu?

Một nắm tay to lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt, cự hùng tức giận hừ một tiếng, song chưởng hợp lại, đánh ra một quyền hung mãnh...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.