Chiến Thiên

Chương 730: Khách tới từ Thương Khung




(*) Bắt đầu từ bây giờ, những từ nhưng vô tinh, nhất tinh, nhị tinh,… cửu tinh sẽ được chuyển thành không sao, một sao, hai sao,… chín sao cho dễ hiểu ^_^

... Hắc hắc...

"Ha ha....."

Hai vị cường giả linh thể nhân tộc đều cố gắng nặn ra một nụ cười nịnh bợ. Nhưng vô luận bọn họ có cố gắng thế nào, trên nụ cười vẫn không thể che dấu nổi vẻ kinh hãi trong lòng mình.

Lúc này, bọn họ cuối cùng cũng hiểu được, vị linh giả trẻ tuổi trên người đến một ngôi sao cũng không có này, mặc dù mới tiến vào chiến trường linh giả, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối không phải mấy con gà vừa tiến vào cảnh giới linh giả có thể so sánh được.

Một linh thể đại bàng và một sủng vật ma vương khổng lồ, đều là những tồn tại cực kỳ cường đại.

Bất cứ một tên nào trong hai tên kia đều có đọ sức với cự xà linh giả ba sao, huống chi là hai tên đó liên thủ, sức chiến đấu lại càng bạo tăng, đánh cho cự xà linh giả không có lực mà đánh trả.

Mà càng khiến hai người bọn hắn cảm thấy lạnh lẽo thấu xương chính là, kiện ngụy càng thêm khủng bố kia.

Đây là một kiện thần binh lợi khí cường đại đến thế nào chứ.

Mức độ sắc bén đã đạt tới mức độ không nói lên lời. Ngay cả linh thể đại bàng và ma vương biến dị tung hết toàn lực cũng không thể xé đôi thân thể đại xà, vậy mà nó chỉ cần xẹt qua một cái, lập tức chém đứt.

Mà sau khi đại xà linh giả chết, tất cả máu huyết trong người nó không ngờ đều bị kiện thần binh khủng bố này hấp thụ sạch sẽ, đến một giọt cũng không còn.

Tình cảnh quỷ dị như thế, thần binh quỷ dị như thế, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ rợn tóc gáy lên rồi, làm gì có ai bình tĩnh nổi cơ chứ.

Đặc biệt là khi kiện thần binh đó biểu lộ địch ý với bọn họ, khiến hai người bọn họ có cảm giác mình giống như hai con ếch, đang bị độc xà rình rập vậy. Toàn thân lạnh lẽo, thậm chí ngay cả dũng khí bỏ chạy cũng mất hết.

Bởi vì bọn họ biết, chỉ cần người trẻ tuổi này muốn, tuyệt đối có thể lấy mạng bọn họ ngay lập tức.

Tuy linh giả có năng lực xé rách không gian, nhưng nếu bị ma vương và linh thể đại bàng quấn lất, bọn họ căn bản không có chút cơ hội chạy thoát nào.

Mà đối mặt với kiện ngụy pháp khí kinh khủng kia, lại càng khiến cho ý chí người ta tiêu tán. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Bất quá, may mắn mà người trẻ tuổi này đã quát lui thần binh, thu hồi sủng vật và linh thể, không có dấu hiện muốn dồn bọn họ vào chỗ chết.

Nhưng cho dù như thế, khi Trịnh Hạo Thiên mở miệng nói chuyện, vẫn dọa cho hai người bọn hắn run như cầy sấy.

Trong bất tri bất giác, hai vị linh giả một sao đều lộ ra một vẻ tươi cười khúm núm.

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nói: "Không biết hai vị xưng hô thế nào."

Lão giả kia vội vàng nói: "Tại hạ Thi An, vị này là sư đệ tại hạ - Lữ Thanh Vân." Hắn dừng lại một chút, cẩn thận nói: "Không biết chúng ta nên xưng hộ với đại nhân ngài thế nào?"

"Tại hạ Trịnh Hạo Thiên, không dám nhận hai chữ đại nhân của các vị." Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị nói.

Hắn không phải là tự coi nhẹ mình, mà quả thật không nhận nổi xưng hô như thế.

Có thể được cường giả linh thể xưng hô là đại nhân, cũng chỉ có một loại người.

Đó chính là tiền bối cao nhân đột phát cảnh giới linh giả, trở thành đại linh giả.

Giống như Tịch Tiếu Nhân, giống như Vân thái thượng trưởng lão, giống như Nghiêm Cảnh Nhất, mới xứng được linh giả gọi là đại nhân. Mà ngay cả linh giả chín sao như Dương Đông Thắng cũng không có tư cách này.

Trịnh Hạo Thiên cho dù có cuồng vọng hơn gấp trăm lần, cũng không cho rằng, hiện giờ mình đã có thể so sánh với đại linh giả.

Thi An cùng Lữ Thanh Vân khiêm tốn cười, nói: "Trịnh huynh, ngài hiện tại tuy không phải là đại nhân, nhưng lão hủ có thể khẳng định, sau này ngài nhất định có thể trở thành một đại nhân."

Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười khác thường.

Hắn thầm nghĩ trong lòng, thứ ta theo đuổi không phải là đại linh giả, mà là cảnh giới tông sư.

Một ngày nào đó được người ta gọi là chân nhân, đó mới là mục tiêu cao nhất của hắn hiện giờ.

Khẽ lắc lắc đầu, thu hồi chút mơ tưởng hão huyền trong lòng, hắn nói: "Thi huynh quá khen rồi. Hắc hắc, không biết các vị tới từ đại lục nào?"

Thi An ưỡn thẳng ngực, nói: "Hai người lão hủ tới từ Thương Khung đại lục."

"Thương Khung..." Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, trong mắt léo lên một đạo tinh mang.

Linh giả, đã thuộc vào hàng những tồn tại cao cấp nhất trên thế giới này rồi. Cho nên Trịnh Hạo Thiên cũng biết về những nhân tộc trên đại lục khác.

Thương Khung đại lục, ở trong tất cả những đại lục, tuyệt đối có thể bài danh ở ba ngôi vị đầu.

Nghe nói thực lực cực kỳ cường hãn, tuyệt đối xếp trên Phiêu Miễu đại lục.

Đương nhiên, hai vị nhân loại trước mắt này rõ ràng là linh giả bình thường. Nếu lấy tiêu chuẩn khí xoáy của linh khí sư và phẩm chất của luyện yêu võ giả mà tính, bọn họ cũng chỉ là thượng phẩm khí xoáy bình thường thôi.

Nhân vật như vậy, số lượng thành tựu linh thể không thể nghi ngờ chính là nhiều nhất. Nhưng thành tựu nói chung cũng là bình thường nhất.

Thi An cung kính nói: "Đúng, chúng ta tới từ Thương Khung đại lục." Sắc mặt hắn đột nhiên hơi đỏ lên, nói: "Bất quá, hai người chúng ta cũng không xuất thân từ siêu cấp đại môn phái."

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu nói: "Vậy không biết hai vị là người của đại môn phái nào?"

Đến lúc này, ngay cả sắc mặt của Lữ Thanh Vân cũng hơi mất tự nhiên. Bất quá, khi Trịnh Hạo Thiên hỏi như vậy, cho dù bọn họ có thêm một trăm cái lá gan nữa cũng không dám làm ngơ, càng không dám để lộ vẻ không vui ra ngoài.

"Cuúng ta chỉ xuất thân từ một môn phái cỡ nhỏ thôi." Thi An ho nhẹ một tiếng, ngượng ngừng nói ra môn phái của mình.

Trong lòng hai người bọn họ tuy hơi phẫn nộ, nhưng không dám ho he.

Thứ Trịnh Hạo Thiên tung ra vừa rồi chính là linh thể đại bàng và ma vương biến dị cường đại, sau đó lại tung ra ngụy pháp khí càng cường đại hơn.

Với độ tuổi của hắn, tựa hồ không thể nào chỉ dựa vào lực lượng bản thân, mà đạt được những thứ như vậy.

Cho nên, hai người bọn họ đều nghĩ rằng, tất cả những thứ Trịnh Hạo Thiên lấy ra đều là do trưởng bối trong sư môn ban ân thôi.

Trẻ tuổi như vậy đã thành tựu linh thể, hơn nữa còn được nhiều trợ giúp mạnh mẽ, không hỏi cũng biết, đứng sau lưng người này nhất định là một siêu cấp đại môn phái rồi.

Đem ra so sánh, hai người bọn họ lại có vẻ khó coi hơn rất nhiều.

Nhưng hai người bọn họ lại tuyệt đối không ngờ tới, Trịnh Hạo Thiên quả thật xuất thân từ danh môn đại phái. Vạn Kiếm tông được xưng tụng là một trong bát đại siêu cấp môn phái của Phiêu Miễu đại lục, tuyệt đối không chỉ có hư danh.

Nhưng một thân thực lực này của hắn lại chẳng liên quan gì tới trưởng bối môn phái ban ân cả. Toàn bộ đều do hắn vượt qua vô số hung hiểm mà tích cóp lại được.

Hiện giờ, sau khi hắn tấn chức linh thể thành công, mới có thể phát huy tối đa uy lực của những thứ này.

"Môn phái cỡ nhỏ?" Trịnh Hạo Thiên nghe xong mà ngây người, nói: "Trên Thương Khung đại lục, những môn phái cỡ nhỏ có mấy vị linh giả tọa trấn?"

Thi An suy nghĩ một chút rồi nói: "Khoảng ba tới năm vị."

Trái tim Trịnh Hạo Thiên nhảy thót lên. Tuy hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại biết, thực lực Thương Khung đại lục quả nhiên hơn xa Phiêu Miễu đại lục.

Ở trên Phiêu Miễu đại lục, những môn phái cỡ nhỏ có thể xuất hiện ba cường giả linh thể cũng là giỏi lắm rồi.

Mà trên thực tế, đại đa số chỉ có hai vị, thậm chí là một vị linh giả tọa trấn.

Trong lòng hắn nhộn nhạo, không ngờ đột nhiên lại sinh ra một ý định muốn vứt bỏ tất cả, đi du lịch khắp cả đại linh giới. Nếu trong quá trình du lịch, có thể kiến thức mấy đại lục có thực lực như vậy, thậm chí là đại lục dị tộc, thì đối với kiến thức và tu vi của hắn sẽ có trợ giúp rất lớn.

Bất quá, ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên mà thôi.

Hắn lập tức thu liễm tâm thần, nói: "Hai vị, tại hạ mới tiến vào chiến trường linh thể, còn chưa quen thuộc nơi này. Cho nên muốn thỉnh giáo một chuyện, mong các vị chỉ điểm một hai."

Hai người Thi An không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bọn họ vội vàng nói: "Trịnh huynh quá khách khí rồi, ngài có chuyện gì thì cứ nói, chúng ta nhất định sẽ nói hết những gì mình biết."

Trịnh Hạo Thiên hài lòng gật đầu một cái, nói: "Tại hạ nghe nói, khu vực này trên cơ bản chính là chiến trường của các linh giả vừa tiến vào chém giết lẫn nhau, hơn nữa số lượng cũng không ít. Nhưng tại hạ một mạch tới đây, lại chỉ thấy ba người các vị. Không biết nguyên nhân là vì sao?"

Lúc này, hắn đang nóng lòng muốn hoàn thành ngôi sao trên mu bàn tay, cho nên mới trực tiếp hỏi như vậy.

Hai người Thi An quay sang nhìn nhau, nói: "Trịnh huynh, lăn lộn ở nơi này, quả thật hầu hết đều là lính mới, vừa gia nhập chiến trường, hoặc là linh giả một sao, hai sao. Nhưng chính bởi vì như thế, cho nên khi hành tẩu, ai cũng cẩn thận vô cùng, trừ phi là nắm chắc tuyệt đối, nếu không hầu hết đều che dấu hành tung."

"Đúng đó." Lữ Thanh Vân gật đầu, nói: "Đối với những người muốn sống sót như chúng ta mà nói, muốn sống lâu hơn thì phải luôn luôn che giấu hành tung, không thể để kẻ địch dễ dàng phát hiện ra."

Trịnh Hạo Thiên khẽ vỗ vỗ trán, cuối cùng hắn cũng hiểu được mình phạm sai lầm chỗ nào rồi.

Sống sót và nán lại nơi này, hầu hết đều là linh giả một, hai sao. Cho nên sau khi gia nhập chiến trường, bọn họ cực kỳ cẩn thận.

Tuy chém giết có thể phát sinh bất cứ lúc nào, nhưng trừ phi là nhận định có thể giết chết đối phương, nếu không song phương đều tránh nhau mà đi.

Mà khi Trịnh Hạo Thiên bay vào khu vực này, chẳng những không che dấu hành tung, mà ngược lài còn trắng trợn phi hành giữa không trung.

Người như vậy, nếu không phải là kẻ điên người ngốc thì cũng là có chỗ dựa vững chắc, không để tất cả linh giả dưới ba sao mà mắt.

Chỉ là, người có thể tới đây, há lại là kẻ điên?

Cho nên trong mắt những người này, hắn chính là tồn tại không thể trêu vào. Ít nhất, thực lực của hắn cũng không thua kém cường giả ba sao chân chính.

Dưới tình huống như vậy, một khi có người phát hiện ra hành tung của hắn, đương nhiên sẽ toàn lực bỏ trốn, căn bản không dám ôm chút ý nghĩ liều lĩnh nào.

Mà một khi linh giả toàn lực thu liễm khí tức bản thân, đồng thời ẩn nấu ở một chỗ nào đó, thì cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng không thể tìm ra trong thời gian ngắn được.

Tuy hắn đã từng phát hiện ra tung tích Tạp Tây Áo, nhưng đó là vì cảm nhận được một tia sát khí mơ hồ trên người hắn mà thôi.

Chỉ là, trong khu vực nguy hiểm này, ai lại phạm phải sai lầm như thế chứ.

Khẽ thở ra một hơi, Trịnh Hạo Thiên ôm chút hy bọng cuối cùng, hỏi: "Các vị, ở trong khu vực này, có nơi nào tụ tập yêu thú hoặc sinh mệnh khác không?"

Thi An trong lòng cả kinh, hắn hỏi cái này để làm gì, chẳng lẽ hắn muốn...

Lắc lắc đầu, hắn nhanh chóng đè nén cái ý niệm khủng bố trong đầu xuống, thành thành thật thật nói: "Trịnh huynh, ở phía nam, cách đây chừng trăm dặm, có một nơi cường giả yêu tộc tụ tập."

"Cường giả yêu tộc?"

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, hắn đã cảm ứng được, Huyết Quang kích trong cơ thể đang hưng phấn hò hét.

Đối với thần binh hấp huyết mà nói, huyết dịch cao quý và nhiều như của linh giả yêu tộc mới là thứ nó yêu thích nhất."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.