Chiến Thiên

Chương 613: Hỏa khí




Từng quầng lửa từ bên trong huyệt động cuồn cuồn phun ra, đây là sự giãy dụa cuối cùng của các địa ma sau khi bị liệt hỏa bao vây.

Một số tên tính tình hung hãn trong đó biết rõ chắc chắn phải chết, càng cố sức bò về phía hai người Trịnh Hạo Thiên. Nhưng hai người này chỉ lạnh lùng đứng nhìn, không ngờ lại không động dung một chút nào, tựa hồ như căn bản không thèm lo lắng.

Mà sự thực đúng là như vậy, khi những người này bò được nửa đường, lực lượng sinh mệnh của chúng đã bị hỏa diễm khủng bố này hoàn toàn thôn phệ, bọn chúng tuy không cam tâm, nhưng thân hình đã mất đi động lực dừng nguyên tại chỗ, không thể nào động đậy thêm dù chỉ một phân.

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên thầm cảnh giác, bởi vì hắn sớm đã biết rằng những úy lam chi hỏa này cường đại vô cùng, ngay cả kiếm quang hạch tâm của hắn cơ hồ cũng có thể dung hóa được, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy kết cục của những địa ma này, hắn mới thật sự hiểu một cách chân chính về chúng.

Trong tất cả rất nhiều những thủ đoạn của mình, e rằng chỉ có Thủy quang tráo mới có thể đủ sức chống đỡ được.

Những hỏa linh này, cho dù không sử dụng thứ khủng bố như bạo liệt thạch thì thực lực của y cũng không tầm thường, hơn xa thập giai bình thường.

Trong không khí tràn ngập một thứ mùi kỳ lạ, đây tựa hồ như không phải là mùi hôi, khiến người ta khi ngửi thấy tinh thần còn run lên.

Tạp Phỉ Đặc cười hắc hắc: "Những địa ma này đúng là một đám ngu xuẩn, úy lam chi hỏa của hỏa linh nhất tộc chúng ta vốn chính là khắc tinh của chúng, không ngờ còn dám tới mạo phạm, cái đám không có mắt này không đáng để thương xót."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, ánh mắt nhìn về phía những thân hình dần dần lụi tàn, hai mắt không khỏi sáng lên.

Sau khi trảu qua sự thiêu đốt của úy lam chi hỏa, thân thể của những địa ma này tuyệt đại bộ phận đều biến mất, mà những gì còn sót lại chỉ là một điểm đen vô cùng nhỏ bé so với thân thể.

Thứ này có chút giống như là tro cốt của nhân loại, nhưng bên trong lại ẩn hàm từng tia lực lượng kỳ dị mà tinh túy.

"Thu lại, thu những tro cốt này lại, bọn chúng chính là lực lượng hắc ám tinh túy nhất đó." Giọng nói của Mộng Yểm lập tức vang vọng trong não vực của Trịnh Hạo Thiên, tên gia hỏa này vào thời khắc này rõ ràng là đặc biệt hưng phấn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trịnh Hạo Thiên lập tức minh bạch, úy lam chi hỏa quả thực là khắc tinh của địa ma nhất tộc, phàm là sau khi bị loại hỏa diễm khủng bố này phụ thể, thân hình của họ sẽ bị đốt thành tro bụi trong khoảng thời gian cực ngắn, tất cả sinh mệnh lực và thân thể đều trở thành chất dinh dưỡng cho úy lam chi hỏa.

Nhưng, một điểm lực lượng hắc ám tinh túy nhất trong cơ thể địa ma đó lại không phải dễ dàng tiêu tán như vậy.

Cho dù là với sự cường đại của úy lam chi hỏa cũng không thể nào làm nó tan biến được, ngược lại còn luyện hóa chúng từ trong thân thể của địa ma ra.

Bên trong những bụi phấn màu đen này chính là lực lượng hắc ám tinh túy nhất sau khi trải qua sự tinh luyện của úy lam chi hỏa.

Chỉ là, đối với hỏa linh mà nói, những lực lượng hắc ám này không những không có bất kỳ sự giúp đỡ nào, ngược lại còn là một thứ tương đương với độc dược, cho nên Tạp Phỉ Đặc căn bản coi như không thấy những thứ này.

Có điều thứ này nếu như lọt vào trong tay ma đầu hoặc là người tu luyện công pháp hắc ám, sẽ trở thành báu vật vô giá trong lòng họ.

Phất nhẹ tay một cái, quanh người của Trịnh Hạo Thiên lập tức hiện ra vô số điểm sáng, những điểm sáng này hóa thành kiếm quang vô cùng càn quét một vòng trong động huyệt này, thu thấp hết tất cả bụi phấn màu đen trên mặt đất.

Tạp Phỉ Đặc nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: "Ngươi sưu tập những thứ này làm gì? Chẳng lẽ ngươi định đổi sang tu công pháp ma đạo ư?" Ánh mắt của y đã cổ quái lại càng thêm cổ quái: "Ngươi chính là quang minh thể chất, nếu như tu luyện công pháp của ma đạo, hắc hắc...."

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, nói: "Các hạ nói đùa rồi, tại hạ sưu tập vật này chỉ là không muốn để lãng phí mà thôi."

Tạp Phỉ Đặc cười hắc hắc: "Đã như vậy thì ta sẽ thiêu đốt thêm, ngươi cứ sưu tập đi."

Trong mắt y, những địa ma phổ thông này căn bản không có bất kỳ giá trị gì, chỉ cần y thích, cho dù là thiêu hủy toàn bộ cũng chẳng sao cả.

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nói: "Vậy thì phải đa tạ các hạ rồi."

Tạp Phỉ Đặc cười to một tiếng, nhấc chân bước đi, nhưng trong lòng y lại thầm nghĩ: "Ngươi cứ đắc ý đi, đợi tìm được phượng tủy rồi, ngươi không có thời gian mà đắc ý đâu.

Cho dù là ở trong mật đạo âm u khủng bố này, Tạp Phỉ Đặc cũng không hề lạc đường, tuy y thả chậm tốc độ, rõ ràng là đang tìm kiếm môt loại vật phẩm nào đó, nhưng trên đường cũng vẫn bước rất nhanh, không hề dừng lại một chút nào.

Đúng như Tạp Phỉ Đặc nói, bên dưới mảnh đất này đã bị địa ma nhất tộc xâm chiếm rồi.

Lúc bọn họ đi, rất dễ dàng gặp một số địa ma đã kết thành đội, mỗi lần như vậy, Tạp Phỉ Đặc lại thuận tay ném ra một đám hỏa diễm màu u lam, thiêu hủy sạch sẽ những địa ma đó. Mà Trịnh Hạo Thiên đi sau thì không lãng phí chút nào, sử dụng kiếm quang thu thập tất cả bụi phấn màu đen lại.

Có điều, trên đường đi, Trịnh Hạo Thiên cũng nhìn thấy một số điều dị thường ở bên trong địa đạo.

Ở đây, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vết tích đánh nhau rất rõ ràng, có điều những vết tích này rất nhạt, nếu như không phải nhãn lực của hắn hơn hẳn người thường thì thật sự là chưa chắc có thể phát hiện ra được.

Tạp Phỉ Đặc đột nhiên dừng bước, y cười lạnh, nói: "Ngu xuẩn."

Trịnh Hạo Thiên ngây ra, hỏi: "Sao cơ?"

"Những tên địa ma này mưu toan ngăn cản Hoàng của kim cương nhất tộc, kết quả bị tên gia hỏa đó thế như chẻ tre một đường đánh tan, ha ha, một kim cương cửu giai, không ngờ lại đã mạnh như vậy, nếu như để gã có được phượng tủy, không biết sẽ còn tinh tiến tới mức nào." Tạp Phỉ Đặc thâm ý sâu sắc nói.

Hai hàng lông mày của Trịnh Hạo Thiên nhướn lên, thì ra những vết tích đánh nhau trong thông đạo là từ đó mà có.

Chỉ là, Tạp Phỉ Đặc nói ra những lời này ở trước mặt hắn là có ý gì. Hắn đảo mắt, cười lạnh trong lòng, miệng thì nói: "Hoàng này quả nhiên là lợi hại, các hạ đã từng giao thủ với gã chưa?"

Tạp Phỉ Đặc do dự một lát, nói: "Lúc gã còn là bát giai, ta đã truy sát hắn một đoạn thời gian."

Trịnh Hạo Thiên ngây ra, tựa cười mà như không phải cười nhìn Tạp Phỉ Đặc, hỏa tinh thập giai này từng truy sát Hoàng bát giai, nhưng cuối cùng khẳng định là tay không trở về. Mà Hoàng hiện giờ đã tấn thăng cửu giai, Tạp Phỉ Đặc không ngờ không dám nói thắng, từ đó có thể thấy, tên kim cương đó đã mang tới cho y sự chấn hám và uy hiếp.

Tạp Phỉ Đặc nghênh đón ánh mắt của Trịnh Hạo Thiên, có chút thẹn quá hóa giận, nói: "Ta biết các hạ thiên phú cực mạnh, ở cửu giai đã có uy năng mạnh mẽ. Nhưng ta đảm bảo với ngươi, kim cương Hoàng tuyệt đối không kém gì ngươi."

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nói: "Đã thụ giáo rồi."

Tạp Phỉ Đặc hừ một tiếng, đột nhiên thả chậm âm điệu, nói: "Nhân loại và kim cương nhất tộc là kẻ thù truyền kiếp, nếu như ngươi kuốn chém đầu tên kim cương đó, vậy thì chúng ta có thể liên thủ."

Trịnh Hạo Thiên hơi trầm ngâm một lát, nói: "Đa tạ hảo ý của các hạ, nhưng nếu có khả năng, tại hạ vẫn muốn đấu một trận công bằng với gã."

Tạp Phỉ Đặc ngây ra không biết nói gì, hỏa diễm trong mắt y ra sức nhảy nhót lên trên, giống như là nhân loại trợn mắt lên vậy

Chỉ là trong lòng y thì lại nghĩ thầm "hai tên thiên tài các ngươi cứ đi mà đánh một trận ngươi chết ta sống đi, chỉ mong sao các ngươi đồng quy vu tận, ta cũng đỡ phải nhọc sức.

Hai người tiếp tục tiến lên trước, một lát sau, nhiệt độ ở nơi này dần dần tăng cao, hơn nữa tốc độ này gần như là cứ bước tên một bước là nhiệt độ lại cao thêm một độ vậy, rất nhanh, ngay cả màu sắc của vách đá ở xung quanh cũng biến thành đỏ rực lên.

Mà lúc này, địa ma nhất tộc còn có thể xuất hiện ở trước mặt họ đã khá là thưa thớt.

Tuyệt đại đa số địa ma đều thích nơi lạnh lẽo ẩm ướt, tuy có một số chủng tộc địa ma sống ở trong tử hỏa sơn, nơi sâu thẳm trong mạch đất, nhưng so với cả địa ma nhất tộc mà nói, dạng chủng tốc này dẫu sao cũng chỉ là thiểu số, mà tới được chiến trường thất xoáy thì càng như phượng mao lân giác.

Có điều sau khi tới đây, Tạp Phỉ Đặc rõ ràng là trở nên hưng phấn.

Hỏa diễm trên người y kịch liệt quay cuồng, từng tia lực lượng hỏa hệ ở xung quanh mà mắt người không thể nhìn thấy cuồn cuộn không ngừng ùa vào trong thân thể của y, giống như là đang uống thập toàn đại bổ đan vậy, tinh thần của y nhanh chóng khôi phục lại.

Chỉ sao một khắc, tổn thất do Tạp Phỉ Đặc từng bạo thể một đã triệt để phục nguyên, cả người thấu ra một loại cảm giác sinh cơ bừng bừng cường liệt, đã đạt tới cảnh giới đỉnh phong.

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng cảnh giác, ở trong loại hoàn cảnh này, Tạp Phỉ Đặc tuyệt đối có thể hoàn toàn phát huy ra thực lực của mình.

Trong lòng hắn đã quyết định, chỉ cần có thể thì phải tránh giao thủ với y ở nơi này.

"Rầm..."

Phía trước đột nhiên lóe sáng, từ dưới đây phun ra một đạo hỏa diễm.

Đạo hỏa diễm này giống như là từ trong hư vô cứ vậy đột ngột xuất hiện ở phía trước mặt Trịnh Hạo Thiên, hơn nữa còn lao thẳng về phía hắn.

Trịnh Hạo Thiên thân hình khẽ động, vào lúc suýt dính chưởng thì tránh sang một bước. Đồng thời, trên người hắn cũng ùa ra một gợn sóng kỳ dị, nếu như đạo hỏa diễm này tiếp tục truy tung, hắn sẽ sử dụng thủy quang tráo để phòng hộ.

Nhưng đúng vào lúc này, Tạp Phỉ Đặc đột nhiên vươn tay ra cản lại, cánh tay không ngừng bập bùng đó lại tóm lấy đạo hỏa diễm này.

Đạo hỏa diễm này cũng không ngừng nhảy nhót ở trên tay y, giống như là cá rời khỏi nước không ngừng giãy dụa vậy. Nhưng cánh tay của Tạp Phỉ Đặc lại như cương thiết đúc thành, không thả lỏng ra một chút nào.

Dần dần, đạo hỏa diễm đó từ từ kiệt sức, màu sắc của nó ảm đạm đi, sau cùng không ngờ lại lặng yêu vô tức chui vào bên trong cánh tay của Tạp Phỉ Đặc.

Tên hỏa linh này ngẩng mặt lên trời, thở ra một hơi dài, vẻ mặt của y trông rất thoải mái và dễ chịu, tựa hồ như thôn phệ và hấp thụ đạo hỏa diễm này có sự giúp đỡ và hưởng thụ rất lớn đối với y vậy.

Một lát sau, Tạp Phỉ Đặc lắc đầu, cười nói: "Các hạ, xin tha lỗi cho sự thất thố của ta."

Trịnh Hạo Thiên xua xua tay, nói: "Thứ vừa rồi là gì vậy?"

"Đó là một tia hỏa khí ở quanh người phượng hoàng trước khi niết bàn, sau khi phượng hoàng niết bàn, nó dừng hấp nạp hỏa chi lực ở xung quanh, sau cùng hình thành một loại tồn tại giống như là bán linh thể. Một khi có người tiến vào nơi này, nó sẽ chủ động phát khởi công kính." Tạp Phỉ Đặc kiên nhẫn giải thích: "Tuy thể tích của nó rất nhó, nhưng uy lực thì lại không yếu, xin các hạ hãy cẩn thận."

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, trong lòng lại càng hướng tới lực lượng của phương hoàng.

Dưới sự dẫn đường của Tạp Phỉ Đặc, bọn họ tiếp tục tiến lên trước, trên đường, hỏa diễm quỷ dị đó thỉnh thoảng lại nhảy ra, nhưng mỗi lần xuất hiện đều bị Tạp Phỉ Đặc thôn phệ sạch sẽ.

Mà mỗi lần y thôn phệ, hỏa diễm trên thân thể lại biến thành tinh túy hơn một phần.

Loại hỏa khí tới từ bên cạnh phượng hoàng ngày trước này, đối với hỏa linh không ngờ lại là vật đại bổ.

"Rầm..."

Đột nhiên, phía trước truyền tới một tiếng nổ rền rĩ, hơn nữa còn mang theo khí lãng ba động cực lớn.

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng gia tăng cước bộ, chạy nhanh về phía phát ra thanh âm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.