Chiến Thiên

Chương 612: Địa ma




Tạp Phỉ Đặc cúi đầu quan sát một hồi lâu, cuối cùng nói: "Chính là chỗ này, đi theo ta."

Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên khẽ nhướng lên, hộ tống Tạp Phỉ Đặc giống như sao băng phi xuống.

Lúc này, bọn họ đã tiến vào vùng đất trung tâm chiến trường thất xoáy. Ở nơi này, đã là vòng thứ bảy, cũng là nơi nguy hiểm nhất toàn bộ chiến trường.

Có thể sống sót ở nơi này đều là cường giả chân chính của các tộc, là tinh anh có thực lực hơn người. Trịnh Hạo Thiên phi hành trên bầu trời, cũng phát hiện cường giả dị tộc ở nơi này và bên ngoài khác nhau rất lớn.

Cường giả dị tộc ở nơi này trên cơ bản quanh người đều có mười tầng quang mang dập dờn. Hơn nữa những tầng quang mang này cũng rất ngưng thực, gần như đã đạt tới trạng thái đỉnh phong.

Phảng phất như chỉ cần bọn họ tiến thêm một bước nữa, là có thể đột phá cực hạn của bản thân, tiến vào cảnh giới linh thể sáng lạn rồi.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại biết, đó chỉ là một ý niệm xa vời trong đầu mà thôi.

Đối với đại đa số mà nói, cảnh giới này sẽ làm bạn với họ cả đời. Chân chính có thể sinh tồn trong chiến trường đến cuối cùng, đồng thời bước vào cảnh giới linh thể, một bước lên trời, cũng chỉ có rất ít người.

Ở trong vòng thứ bảy này, trừ tu vi cá nhân hơn xa vòng ngoài ra, còn có một điểm khác biệt rất lớn.

Tuyệt đại đa số các cường giả ở nơi này đều tụ tập tốp năm tốp ba đồng hành, và cũng có không ít kẻ thích đơn độc hành hiệp. Tình huống mười người một tổ tùy ý thấy được bên vòng ngoài, ở nơi này gần như đã tuyệt tích.

Đây chính là sự khác nhau lớn nhất do thực lực và sự tự tin mang lại.

Phàm là người có thể sống sót ở nơi đây, tuyệt đối đều là người nổi bật trong tu luyện giả đồng giai. Thực lực và lòng tin của bọn họ so với cường giả thập giai bình thường đều cao hơn một bậc.

Cho nên bọn họ kinh thường, không thèm kết thành đội ngũ, mà dựa vào thực lực bản thân đơn đả độc đấu ở nơi này để sinh tồn.

Cũng chỉ có như thế, mới có thể khiến tiềm lực của bọn hắn được kích phát toàn bộ, giúp bọn hắn có cảm ngộ mới trên sinh tử chiến trường, đồng thời có cơ hội trùng kích vào cảnh giới linh thể cao thượng.

Nếu thủy chung chỉ dựa vào số lượng thủ thắng, hoặc là vừa gặp phải nguy hiểm đã lập tức vứt bỏ đồng đội bát, cửu giai bỏ chạy, thì muốn trùng kích của cảnh giới linh thể, trên cơ bản chính là si tâm vọng tưởng.

Cường giả nơi này tuy có số lượng không ít, thực lực bản thân cũng rất cường đại. Nhưng sau khi nhìn thấy hai người đột nhiên từ trên trời bay xuống, bọn họ cũng không chủ động tiến đến khiêu khích, mà ngược lại còn như vô tình hữu ý, thối lui về phía sau, để cho hai người kia một khoảng đất trống.

Tạp Phỉ Đặc đảo mắt một vòng, khẽ cười khẩy nói: "Một đám chỉ biết bắt nạt kẻ yếu."

Cường giả các tộc sống sót ở nơi này cũng không phải ngu ngốc, vừa thấy hai người bọn họ từ trên bầu trời phi hành tới, thái độ lại cực kỳ thong dong, không có nửa điểm quẫn bách bị thiên cầm dị tộc đuổi giết, liền lập tức hiểu được, thực lực hai người này cực kỳ cường đại, căn bản không phải người bình thường có thể động vào.

Nếu không phải như thế, chỉ bằng chuyện bọn họ phi hành trên không trung, đám thiên cầm dị tộc cuồng ngạo cũng không thể bỏ qua cho bọn hắn, mà trăm phương ngàn kế dồn hai kẻ này vào chỗ chết.

Nhưng hiện giờ, sau lưng bọn hắn, không ngờ không có một tên thiên cầm dị tộc nào đuổi theo. Như vậy chỉ có thể giải thích rằng, đám tiểu tử lắm lông cường đại kia đã bị hai người này dọa chết khiếp.

Có thể làm được điều này, khẳng định là tồn tại tung hoành vô địch trong giới tu luyện giả. Cho nên khi bọn hắn đáp xuống, mọi người xung quanh đều tránh thật xa, căn bản không dám phát sinh xung đột với đối phương.

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, nói: "Xu cát tị hung ( theo lợi tránh nguy hiểm ), chính là bản năng của sinh mệnh. Tạp Phỉ Đặc các hạ yêu cầu bọn họ quá cao rồi."

Khóe miệng Tạp Phỉ Đặc khẽ nhếch lên, nói: "Trịnh Hạo Thiên các hạ nói đúng lắm." Hắn hơi dừng lại một chút, ánh mắt tập trung nhìn về một phương nói, nói: "Chính là ở chỗ này." Hắn vừa nói xong, cước bộ lập tức bước ra, dẫn Trịnh Hạo Thiên đi vào trong một sơn mạch. Tuy hắn cũng tới đây lần đầu tiên, nhưng trên người nhất định là mang theo một thứ gì đó có thể chỉ dẫn phương vị, cho nên dọc đường đi không hề dừng lại một chút nào, giống như một người quá quen thuộc nơi này vậy.

Sau một lát, Tạp Phỉ Đặc vén một đám bụi cây rậm rạp lên, để lộ ra một cái đại động đen ngòm.

Trong hốc mắt hắn, hai ngọn lửa không ngừng nhảy nhót bỗng lộ ra một chút khác thường.

Hai hàng lông mày của Trịnh Hạo Thiên cũng khẽ nhíu lại.

Trong nháy mắt vén đám vui cây rậm rạp lên, ở trong động đột nhiên tràn ra một cỗ lực lượng quỷ dị khó có thể hình dung được.

Ở bên trong cỗ lực lượng này tràn ngập cảm giác âm lãnh, hắc ám tà ác, chỉ cần tiếp xúc thoáng qua cũng khiến người ta có cảm giác hoảng sợ, rợn tóc gáy.

"Tạp Phỉ Đặc các hạ, ngài có thể xác định, ở trong này có thần vật như phượng tủy ư?" Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên khẽ giật giật mấy cái, cẩn thận hỏi.

Tuy hắn chưa từng nhìn thấy phượng tủy, cũng không biết nó có bộ dáng dài ngắn ra sao. Nhưng hắn có thể khẳng định một điều, loại thần vật của phượng hoàng này, tuyệt đối không thể mang tới cho người ta cảm giác tà ác thế này.

Đúng vậy, loại cảm giác này cực kỳ tà ác, thậm chí so vơi cảm giác khi hắn lần đầu gặp được Mộng Yểm còn nồng đậm hơn gấp mấy lần.

Tạp Phỉ Đặc mặt không đổi sắc nói: "Ta có thể cam đoan, ở dưới này nhất định có phượng tủy tồn tại. Bất quá, chúng ta đã tới chậm một bước. Nếu ta đoán không sai, thì dưới vùng dất này, đã bị địa ma bộ tộc xâm chiếm mất rồi."

Trịnh Hạo Thiên lúc này mới bừng tỉnh. Địa ma vốn am hiểu sinh tồn dưới lòng đất. Hiện giờ chiếm được cơ hội tốt như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.

Nơi này chính là chiến trường bách tốc, mà địa ma cũng là một trong bách tộc của Đại Linh giới. Tuy bọn họ gần như bị tất cả các chủng tộc căm ghét, nhưng thực lực của bọn hắn vẫn là thực sự.

"Hắc hắc, chỉ bằng vào mấy tên địa ma nho nhỏ, chẳng lẽ cũng muốn ngăn cản bước chân của ta sao?" trận pháp sư cười lạnh một tiếng nói: "Ta dẫn theo một ít nô bộc Thạch Ma nhân, vốn định để chúng mở đường. Nhưng hiện tại bọn chúng đã chết hết rồi, chúng ta đành phải đích thân động thủ vậy."

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu. Chủng tộc Thạch Ma nhân có thể phát huy thực lực không tệ bên dưới lòng đất, cũng coi như một chủng tộc hiếm thấy có thể giao thủ với địa ma dưới lòng đất mà không đến bị thua thiệt.

Tạp Phỉ Đặc mang bọn họ tới đây, coi như là dùng đúng người đúng chỗ. Bất quá, cuối cùng lại chết sạch trong tay mấy người Cừu Hinh Dư, coi như là xui xẻo thôi.

Hai người nhẹ nhàng bật lên đã nhảy vào bên trong. Mà đám bụi rậm bên ngoài động phảng phất như có trí tuệ riêng, sau khi Tạp Phỉ Đặc buông tay, chúng lập tức khép lại, lại một lần nữa che lấp cửa động đi, ngay cả một tia ma khí cũng không để lọt ra ngoài.

"Hống...."

"Tê... tê...."

"Khặc khặc...."

Những tiếng gào rít quái dị ngay trong khoảnh khắc bọn họ đặt chân xuống đất lập tức vang lên. Những thanh âm này có gần có xa, mỗi loại một khác, nhưng đều lộ ra một cỗ lực lượng chấn nhiếp tâm thần người khác.

Tạp Phỉ Đặc nhíu mày, nói: "Đại ma bộ tộc thật là hào phóng, không ngờ đưa tới nhiều rác rưởi như vậy. Chẳng lẽ bọn hắn cho rằng, chỉ bằng vào đám rác rưới này là có thể ngăn cản hỏa linh nhất mạch và kim cương nhất mạch hay sao?"

Địa ma chẳng qua chỉ là một cách gọi mà thôi. Trên thực tế, sinh tồn dưới mặt đất không chỉ có một chủng tộc. Trong lòng đất, ma hoàng tộc mới là kẻ thống trị, và có vô số chủng tộc lệ thuộc vào bọn hắn. Mà chỉ những kẻ có huyết mạch địa ma hoàng tộc trong cơ thể, mới là cường giả chân chính.

Lúc này, những kẻ đang phát ra âm thanh này cũng chẳng phải địa ma cường đại gì, chẳng qua chỉ là một số tộc đàn yếu nhược phụ thuộc vào địa ma, bị họn hắn thống trị.

"Xoàn xoạt...."

Một tiếng bước chân chậm rãi tiến gần về phía bọn họ.

Lúc này, bọn họ cũng không thu liễm khí tức của bản thân lại. Lực lượng khác biệt hoàn toàn với ma công giống như một chiếc đèn ánh sáng ngay giữa đêm đen, lập tức dẫn tới vô số tu luyện giả dị tộc.

Tạp Phỉ Đặc vừa lật cổ tay, một luồng hỏa quang hồng sắc tức trên đầu ngón tay hắn hiện lên.

Tuy ngọn lửa trên người hắn không ngừng thiêu đốt, nhưng đây chẳng qua chỉ là một phương thức để hắn duy trì hình thái mà thôi, chứ không phải để chiếu sáng.

Lúc này, luồng hỏa quang hồng sắc vừa xuất hiện, lập tức giống như bị một đôi bàn tay vô hình nâng lên, chậm rãi lơ lửng trên đầu bọn hắn.

Từ trong hỏa quang tỏa ra rất nhiều ánh sáng, chiếu rọi rõ ràng hơn mười trượng không gian xung quanh bọn họ.

Kỳ thật, ánh sáng còn có thể khuếch tán ra ngoài rộng hơn. Chỉ là các bọn họ mười trượng, đã là thạch bích cứng rắn và một thông động hẹp dài, đương nhiên không thể khiến ánh sáng chiếu ra rộng hơn.

Một đám sinh vật hình thù quái dị từ trong bóng tối chậm rãi bước ra. Ở trên người bọn chúng hầu hết đều có tám, chín tầng quang mang, mà đạt tới mười tầng thì chỉ có một tên mà thôi.

Sau khi nhìn thấy đối phương chỉ có hai người, trong miệng bọn hắn đều phát ra những tiếng hí hố vui mừng.

Theo bọn hắn thấy, hai kẻ xâm nhập lạ mắt này đã chắc khác gì người đã chết.

Tạp Phỉ Đặc khẽ lắc lắc đầu, nói: "Trịnh Hạo Thiên các hạ, ai sẽ giải quyết bọn chúng."

Trịnh Hạo Thiên nhún nhún vai, nói: "Nếu ngươi có hứng thú thì để cho ngươi vậy."

Đám dị tộc này đầu tiên là ngẩn người ra, rồi lập tức phát ra những tiếng gầm rú tức giận.

Bởi vì bọn hắn phát hiện, hai người đối phương căn bản không hề đặt bọn họ vào mắt.

Trong hốc mắt Tạp Phỉ Đặc nảy lên ngọn lửa kịch liệt, nói: "Đám tiểu yêu đáng ghét, chết đi."

Theo tiếng quát nhẹ , từ trên người hắn đột nhiên bắn ra mấy trăm đạo hỏa quang u lam. Những đạo hỏa quang này bắn ra nhanh như chớp, từng đốm từng đốm rơi lên người đám địa ma vừa hiện thân.

"Hống...."

"A....."

Trong khoảnh khắc khi hỏa quang chạm vào người, bọn hắn lập tức phát ra những tiếng gào thét cực kỳ thê lương, tựa hồ thân thể đang phải chịu đựng nỗi đau đớn kịch liệt nào đó, khiến cho ngay cả đám da dày thịt béo như bọn hắn cũng không thể chịu đựng nổi.

Hỏa quang u lam chỉ tiếp xúc một chút xíu với da thịt đám địa ma, nhưng lập tức khuếch tán ra xung quanh, nhanh chóng bao phủ toàn bộ thân thể đối phương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Từng đám từng đám lửa u lam bùng lên, vô số tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong thông đạo, đem tất cả những thanh âm khác áp chế xuống.

Xa xa, một ít cường giả dị tộc đang chạy tới không khỏi rùng mình một cái. Bọn hắn không hẹn mà cùng dừng bước, lặng lặng nghe những thanh âm đại biểu cho vô tận đau đớn. Sau đó cả đám liên trở nên do dự không dám liều mạng.

Bắt nạt kẻ yếu, không chỉ là thiên tính của các chủng tộc trên bầu trời, cho dù là đám địa ma xấu xí xường đại cũng không phải là ngoại lệ....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.