Chiến Thiên

Chương 390: Hoàng tộc xuất hiện




"Uy Hoa, ngươi phát điên cái gì thế?" Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nghe âm thanh từ không xa vọng lại nói.

Sau cùng hắn không đợi được Dư Uy Hoa không khỏi chạy tới nhìn một cái, nhưng vừa lúc thấy Dư Uy Hoa thi triển thần uy chém giết đám kim cương bộ tộc, một người cũng không để lại, trong lòng không khỏi buồn bực.

Dư Uy Hoa khôi phục lại hình người, sắc mặt ngưng trọng nói: "Hạo Thiên, ta phát hiện một chuyện, đồng thời nghe được một tin tức...."

Vừa nói những lời này sắc mặt hắn vừa hiện ra vài phần đắc ý.

Trịnh Hạo Thiên hồ nghi hỏi: ''Chuyện gì?"

Dư Uy Hoa đè thấp giọng nói: ''Nếu như chúng ta sớm yêu hóa biến thân những kim cương này lại coi ta là hoàng tộc cao quý của bọn hắn."

Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời, tuy rằng Dư Uy Hoa không giải thích nhưng hắn đã hiểu ý tứ trong đó.

Hai người bọn họ có năng lực kim cương biến, hơn nữa đều là siêu phẩm yêu hóa biến thân hoàn toàn, lại tu luyện tuyệt học Phiên Thiên Đảo Hải quyết của hoàng tộc kim cương.

Vì thế lúc bọn họ yêu hóa biến thân, rất có khả năng bị kim cương tộc nhận nhầm là vương tộc của họ.

"Uy Hoa, chuyện này còn có người khác biết không?"

"Không có...." Dư Uy Hoa đảo mắt qua đống thi thể dưới đất nói: "Những kim cương tộc biết..... đều đã chết rồi."

Trịnh Hạo Thiên nhẹ gật đầu, giơ ngón cái: "Làm tốt lắm.''

Lúc đầu hắn còn không hiểu tại sao Dư Uy Hoa lại đột nhiên hạ độc thủ, nhưng hiện tại hắn đã hiểu đạo lý trong đó.

Trầm ngâm một lát, hắn nói: "Lúc ngươi yêu hóa biến thân có thể khống chế diện mạo không...." Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Dư Uy Hoa cẩn thận suy nghĩ cả nửa ngày, nói: "Ta có thể bảo trì bộ dạng đầu gấu, thế nhưng nhất định phải tập trung, tối đa chỉ có thể phát huy ra thực lực chín thành....."

Trịnh Hạo Thiên thở dài một hơi nói: "Chín thì chín a, ngươi tu luyện bí quyết Phiên Thiên Đảo Hải, chân khí hùng hậu hơn so với trước đây nhiều, hơn nữa trong tay còn Phiên Giang Đảo Hải côn, chín thành uy lực là đủ dùng rồi."

Phía sau vang lên vài tiếng kêu gọi, đám Cừu Hinh Dư chờ mãi không được cuối cùng cũng đi tìm rồi.

Trịnh Hạo Thiên vội nói: "Còn tin tức gì nữa?"

Dư Uy Hoa nói: "Viện binh của Kim Cương bộ tộc sắp tới rồi, còn có đệ nhát cường giả thế hệ trẻ tuổi tên là Hoàng, cảnh giới lục giai đỉnh phong."

Trịnh Hạo Thiên nhếch miệng, hắn không để tin tức này trong lòng.

Sau khi giao thủ với Thạch Vương, hắn đã không còn để lục giai vào mắt.

Dư Uy Hoa nhíu mày: "Không nên sơ suất, hoàng tộc này không đơn giản, hắn từ lúc tứ giai đã giết chết dị tộc cường giả thất giai, được xưng là thiên tài kiệt xuất vạn năm có một của kim cương tộc."

Trịnh Hạo Thiên lúc này mới động dung, tứ giai có thể giết chết thất giai....

Người khác không biết nhưng hắn biết rõ khó khăn trong đó, trong lúc nhất thời, trong lòng hắn nảy sinh thêm vài phần cảnh giác.

''Dư sư huynh, ngươi giết hết bọn họ không nhường cho chúng ta phần nào à." Một vị sư đệ của Bạch Thảo phong cười ha ha nói đùa.

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, trên mặt họ cũng không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng Dư Uy Hoa không khống chế được bản thân mà thôi.

Lại nói, chuyện thế này cũng không phải lần đầu, ai cũng không đoán ra dụng ý chân chính của việc này.

"Mọi người chịu khó thu dọn đi nha." Trịnh Hạo Thiên quay đầu, trên mặt mang theo một nụ cười bình thản: "Chiến lợi phẩm này không có phần của Dư Uy Hoa đâu."

Mọi người cười đến ngoắc miệng, tuy rằng bọn họ không coi trọng phần chiến lợi phẩm này lắm nhưng thấy bộ dạng phiền muộn của Dư Uy Hoa, đúng là có chút buồn cười.

Vài người lập tức dọn dẹp, bọn họ rất có kinh nghiệm với việc này, gần như sau một lát, quá trình thanh lý thi thể đã hoàn tất.

Ánh mắt của bọn họ hiện tại đã cao hơn xưa nhiều, vì thế lúc thu thập tài liệu thì không đụng đến máu, da, nếu không công việc này cũng rất mất thời gian rồi.

"Hống...."

"A....."

Bỗng nhiên vang lên vài tiếng gầm gừ cùng tiếng hét thảm của nhân loại vang lên.

Vài người liếc mắt nhìn nhau, bọn họ lập tức hiểu ra đây là nhân loại giao chiến cùng kim cương tộc, hơn nữa nghe tiếng vọng lại có lẽ nhân loại tu luyện giả đang ở thế hạ phong.

Không có gì kỳ quái, nhân tộc tuy có thần binh linh khí nhưng kim cương tộc trời sinh thể chất cường hãn, nếu cùng giai gặp nhau, vậy kim cương tộc tuyệt đối chiếm thượng phong, trừ phi có cường giả như Trịnh Hạo Thiên hay Dư Uy Hoa tọa chấn, bằng không bọn họ ai cũng không tin mình có thể thu được chiến lợi phẩm thế này.

"Đi xem." Trịnh Hạo Thiên lắng tai nghe, sau đó cười nói.

Nếu như nhân tộc chiếm thượng phong tự nhiên bọn họ liền tránh đi, nhưng hiện tại ngoại tộc chiếm ưu thế, bọn họ không thể ngồi yên.

Mọi người đề khí mà đi, không ngừng len lỏi trong rừng rậm.

Tuy rằng bọn họ đều là ngũ giai cường giả đã có năng lực sử dụng linh khí chi quang để phi hành cự ly ngắn thế nhưng dưới hoàn cảnh này ai cũng không dễ dàng bay lên không trung.

Làm như vậy sẽ trở thành bia ngắm rõ ràng cho đối phương, có trời mới biết sẽ đưa tới địch nhân cường đại cỡ nào, dù là Hải Vương thuẫn của Trịnh Hạo Thiên hoàn toàn khôi phục cũng không dám sơ suất như vậy.

"Hống....."

Tiếng rống tràn ngập uy nghiêm vang lên, âm thanh uy mãnh tuyệt luân, trong đó ẩn chứa lực lượng cực lớn.

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt hơi đổi, cự ly càng gần hắn lại càng khẳng định, kẻ có thể phát ra tiếng rống này không phải là kim cương tộc bình thường.

Đánh mắt với Dư Uy Hoa một cái, bọn họ không hẹn mà cùng ý nghĩ, vận khí sẽ không tốt như vậy chứ? lập tức gặp được kim cương hoàng tộc.

"Chạy...."

Một tiếng hét lớn của nhân loại vang lên, sau đó hơn mười đạo quang hàn bắn ra, không ngờ là mạo hiểm phi hành bỏ chạy.

Chắc chắn tình hình đã nguy cấp nếu không tuyệt đối không ai làm ra lựa chọn nguy hiểm bực này.

Nhưng mà, có người lam như vậy chứng tỏ nhân tộc ở đó đã bị kim cương tộc đánh cho toán loạn.

Mấy đạo thân ảnh phi thân cách xa nhau, mà sau những người này hiện ra bóng hình một kim cương cao lớn, nhìn dáng vẻ hắn tựa hồ là không tiếc mọi giá đánh chết họ.

Chỉ chốc lát, hai bên đã gần như đối mặt.

Sững lại một vài giây, mấy người nhìn đám người đang chạy trốn sắc mặt đều biến đổi, bọn họ không ngờ là người quen đến từ Bá Vương phong, Nguyên Đại Bưu cùng Thi Nhiễm Nhiên.

Đám Nguyên Đại Bưu không tự chủ được dừng chân một chút, mà truy binh phía sau đã tới gần.

Kim cương này thân thể vô cùng cường tráng, cả người cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy lực lượng.

Bộ dạng hung hãn của hắn rõ ràng đã khắc sâu ấn tượng trong lòng bọn Nguyên Đại Bưu, thấy hắn đến gần ai nấy đều thất kinh, đám Thi Nhiễm Nhiên thậm chí không có dũng khí quay lại ứng chiến cũng không dám tiếp tục chạy trốn nữa.

Kim cương kia mang theo nụ cười dữ tợn, cánh tay hắn vung lên dường như là kéo dài ra vô hạn, không trung bỗng sinh ra hấp lực cực lớn kéo một người trong đám người kia lại gần.

Người kia liều mạng giãy dụa, như là một sợi chỉ vô hình buộc chặt kéo hắn lại vậy.

Hai mắt hắn đỏ bừng, liều mạng hét: "Nguyên sư huynh, cứu đệ...."

Nguyên Đại Bưu do dự một chút, nhưng chân vẫn không ngừng chạy trốn.

Tính mạng của đồng môn tuy rằng đáng úy nhưng làm sao so với mạng mình được chứ.

Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, trên người đột nhiên bắn ra một đạo kiếm quang, kiếm quang nhanh như chớp bắn lên phía sau người nọ.

Khí lưu cuồn cuộn trong nháy mắt nổi lên, người nọ lảo đảo sau đó bỏ buộc biến mất khiến hắn lao về phía sau vài bước, lảo đảo ngã xuống đất.

Kim cương nổi giận gầm một tiếng, sải bước tiến lên chộp tới Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên cười nhạt, hai mắt Dư Uy Hoa tỏa sáng.

Đầu kim cương này thực lực không tầm thường, tuyệt đối không phải kim cương vương tộc phổ thông, vừa lúc bọn họ muốn dùng đá thử vàng.

Nhưng chưa đến lượt bọn hắn xuất thủ, một loạt tia sáng đã bao vây đầu kim cương kia ở bên trong.

Hai người quay mặt nhìn nhau đều lộ vẻ bất đắc dĩ.

Lúc này giành xuất thủ không ngờ là Cừu Hinh Dư, nàng chụm ngón tay thành một điểm, mấy nghìn kiếm quang không ngờ biến thành một mảnh kiếm mạc (như mành mành), vây khốn đối phương vào bên trong.

Nếu như người khác giành xuất thủ trước bọn họ tự nhiên không bỏ ý đồ, nhưng đổi lại là Cừu Hinh Dư...

Hai người không hẹn mà cùng ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi nhìn.

Kim cương gầm lên một tiếng cực độ phẫn nộ.

"Tứ giai linh khí sư, là ngươi muốn chết."

Đầu kim cương này nhãn lực hơn người vừa nhìn số lượng kiếm quang cùng khí tức tỏa ra đã nhận định cấp bậc là tứ giai.

Nếu như là lục giai đỉnh phong linh khí sư hắn còn có thể kiêng kỵ vài phần, thế nhưng một tứ giai nho nhỏ cũng vọng tưởng dùng kiếm quang vây khốn hắn, chẳng phải là tìm chết sao.

Hắn vung nắm đấm cực lớn lên, một quyền đánh vào màn kiếm quang.

Quyền lực cường đại mãnh liệt tuôn trào, trong không khí vang lên tiếng nổ kịch liệt, hắn không ngờ muốn một quyền đánh chết tứ giai linh khí sư.

Nhưng mà khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là một quyền uy lực tuyệt luân đánh trúng kiếm ảnh đầy trời kia lại thấy hắn cảm giác không đúng.

Những kiếm ảnh này không có ngạnh kháng với hắn, mà đột nhiên tản ra, giống như là sóng biển vô hình hóa giải lực đạo một quyền kia.

Sau đó, kiếm quang một lần nữa uốn lượn, vây khốn hắn bên trong.

"Vạn kiếm tông, Tiểu kiếm hải."

Kim cương ngừng cước bộ, ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng, trên người hắn nổi lên từng đạo tơ vàng lưu động như nước chảy.

Trịnh Hạo Thiên giật mình, sau đó vừa mừng vừa sợ.

Long Tham trừng đôi mắt đẹp, đột nhiên kinh hô: "Linh động kim ti, đây là kim cương hoàng tộc..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.