Chiến Thiên

Chương 123: Cuồng Bạo Hùng Vương




"Hừ hừ........."

Yêu đan của Cuồng bạo hùng vương được Trịnh Hạo Thiên nuốt vào bụng.

Yêu đan là một thân tinh hoa của yêu thú, mỗi hỏa yêu đan chứa lực lượng cường đại vô cùng, cỗ lực lượng này vượt xa giới hạn chịu đựng của nhân loại.

Đối với nhân loại thông thường, muốn luyện hóa yêu đan tăng cường thực lực vậy thực lực nhất định phải cực kỳ cường đại.

Nhạc Mãnh mười năm trước tiến giai cao giai liệp sư, đồng thời thu được tin tức về bảo tàng này, nhưng hắn không dám dùng yêu đan, đến tận lúc sinh tử hắn mới hấp thụ yêu đan, để tấn chức liệp vương, lợi dụng lực lượng của yêu đan phá tan bích chướng mà tấn cấp.

Kỳ thực hắn làm như vậy là rất mạo hiểm, nếu không phải hắn có tự tin tuyệt đối vào bản thân, đồng thời hiện tại là tình huống nguy cấp, hắn tuyệt đối sẽ không vội vàng như vậy. Mà khi chân khí của hắn ở mức Liệp vương, đồng thời củng cố vững chắc cảnh giới hắn mới dùng thứ bảo vật này.

Mà lúc này, trung giai liệp sư Trịnh Hạo Thiên lại nuốt viên yêu đan của Cuồng Bạo Hùng Vương xuống.

Đối với yêu thú mà nói, Cuồng bạo hùng vương cùng Bạch Nhãn Lang vương tuyệt đối là tồn tại cường đại nhất, thế nhưng lực lượng ẩn chứa bên trong yêu đan của chúng bởi vì thế mà không phải nhỏ.

Bạch Nhãn Lang Vương không chỉ có thực lực bản thân là điểm cường đại của nó chính là nắm trong tay bầy sói, khi chúng chỉ huy, sức chiến đấu của bầy sói có thể phát huy cao hơn gấp bội.

Mà Cuồng bạo hùng vương không giống thế, mỗi đầu cuồng bạo hùng vương hầu như là đơn độc.

Chúng chính là bá chủ chân chính của Hùng Lang sơn, cho tới bây giờ chúng chưa sống thành đàn, nhưng chúng vẫn là đệ nhất cường giả nơi đây. Cho dù là Bạch Nhãn Lang Vương mang theo bầy sói thấy Cuồng Bạo Hùng Vương cungxn phải lui binh mà đi đường vòng.

Bởi vì sức chiến đấu cá nhân của Cuồng bạo hùng vương hơn xa Bạch Nhãn Lang Vương.

Cũng vì vậy mà lực lượng trong yêu đan của Cuồng bạo hùng vương tự nhiên hơn nhiều so với Bạch Nhãn lang vương.

Nhạc Mãnh sở dĩ chọn yêu đan của Bạch Nhãn Lang Vương cố nhiên cũng là do sở trường võ công của hắn chính là linh xảo, nhưng quan trọng hơn chính là hắn cũng không nắm chắc hấp thu được yêu đan của Cuồng bạo hùng vương kia.

Trịnh Hạo Thiên cũng đồng dạng, vô pháp hấp thu.

Khi yêu đan vào bụng hắn, một cỗ lực lương khổng lồ ào ra, lực lượng này chỉ dùng bốn chứ ' sâu không lường được' mà hình dung.

Gần như trong nháy mắt cỗ lực lượng này tràn ngập trong bụng hắn, hơn nữa không ngừng khuếch trương, nhưng muốn triệt để phá tan bụng hắn.

Trong bụng hắn như bị trăm ngàn con sóng đánh qua, khiến hắn cảm giác đau đớn đến cùng cực.

Bụng hắn chỉ thiếu điều nứt ra, cả người run rẩy.

Tuy rằng bề ngoài hắn không có vết tích gì, nhưng yêu đan gây cho hắn cảm giác mạnh mẽ khó có thể tin nổi.

Lúc này, hắn cảm giác thân thể mình như môt bong bóng cao su, mà yêu đan như một cỗ không khí không ngừng bành trướng, cỗ không khí này càng nhiều, càng mạnh, thì quả bóng cao su càng phình lớn. Thân thể hắn như sắp đến cực hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo thể mà chết.

Đến lúc này Trịnh Hạo Thiên cũng hiểu Nhạc Mãnh giao yêu đan vào tay hắn còn cố ý nhắc nhở lúc nào hắn thăng chắc liệp vương mới được sử dụng.

Hắn miễn cưỡng há miệng muốn hít vào chút không khí mát mẻ, giống như cá rơi đồng cạn, ra sức giãy dụa chờ chết.

"Ầm...... ầm .......ầm."

Nhưng mà ngay lúc hắn nghĩ mình phải chết không nghi ngờ, trong cơ thể hắn như vang lên một âm thanh thật lớn.

Như là âm thanh trái tim nhảy lên, tựa hộ là âm thanh tằm phá kén chui ra.

Đan điền của hắn lúc này chợt rung lên.

Một cỗ hấp lực thật lớn từ đan điền bạo phát dọc theo kinh mạch của hắn phủ đầy ngõ ngách toàn thân.

Thân thể vốn đầy rẫy yêu lực khổng lồ gặp phải hấp lực này cũng không pháp bạo loạn, trong nháy mắt trở nên ngoan ngoãn.

Chúng không hề phát tán nữa mà di chuyển dọc theo kinh mạch như đám trẻ con nghe lời vậy, sau đó thuận theo hấp lực mà cuồn cuộn chảy về đan điền.

Trong lúc nhất thời, đau đớn trong cơ thể hắn bỗng nhiên biến mất.

Hấp lực của đan điền bạo phát cũng không lâu, chỉ khoảng vài phút thời gian, nhưng trong vài phút đó nó đã hấp thu yêu lực trong thân thể Trịnh Hạo Thiên hầu như để lại.

Trong phút chốc thần trí khôi phục, Trịnh Hạo Thiên mở mắt, hắn rõ ràng cảm ứng được biến hóa trong cơ thể, nhưng hắn lại không biết tại sao phát sinh chuyện này.

Đan điền của hắn phảng phất như cái động không đáy, yêu lực khổng lồ chảy vào bên trong, những một chút dấu hiệu căng đầy cũng không có/

Giống như một cái hồ khô cạn, mà một chén nước đổ vào đó, lập tức bị đáy hồ hấp thu, không để lại một chút bọt nước.

Chẳng hiểu vì sao, cái đan điền này mang lại cho Trịnh Hạo Thiên cảm giác quỷ dị.

Lực lượng cuồng bạo trên người biến mất, không chỉ có yêu lực mà chân khí hắn thiên tân vạn khổ tu luyện cũng không còn, lúc này thân thể hắn như trống rống, phảng phất như không còn tồn tại nữa.

Nhưng mà loại cảm giác này tồn tại trong thời gian không dài.

Sau một khắc, đan điền một lần nữa bạo phát, nhưng lúc này không phải là hấp lực, mà một cỗ lực lượng chảy về.

Chân khí cường đại, nhiệt lưu cường đại, yêu lực càng cường đại hơn.

Lực lượng mạnh khó tưởng trong nháy mắt tràn đầy trong cơ thể hắn, khiến mỗi phân da thịt của hắn đều cảm giác được lực lượng cuồng bạo mà khủng bố.

Thế nhưng, cổ lực lượng này không tạo ra bất cứ thương tổn gì đến thân thể hắn.

Trọng thương lúc trước của hắn đã khỏi hắn, hơn nữa cỗ lực lượng này hoàn toàn dung nhập vào vòng luân chuyển của thân thể hắn.

Cổ lực lượng khổng lồ này không có gì bài xích, phảng phất như vốn chúng đã như vậy.

Thân thể Trịnh Hạo Thiên bành trướng, lúc này không phải cảm giác của hắn nữa mà bề ngoài hắn thực sự biến hóa, thân thể hắn đang nằm trên mặt đất trong nháy mắt cao lớn lên.

Sức sống tràn đầy khắp tứ chi, loại lực lượng này khiến Trịnh Hạo Thiên thoải mái đến rên rỉ, hắn nhịn không được nhảy lên, ngửa đầu huýt một tràng sáo dài.

"Rống..........."

Trịnh Hạo Thiên nhìn xung quanh, hắn lập tức thấy Nhạc Mãnh cùng Đặng Thú.

Lúc này, Nhạc Mãnh nằm trên mặt đất, thân thể hắn máu me laong lổ, tay chân đều gấp khúc một cách kì dị, cho dù hắn muốn di chuyển cũng khó có khả năng.

Mà Đặng Thú đứng không xa Nhạc Mãnh, hai người tựa hồ nghe tiếng huýt sáo của hắn mà cùng quay đầu nhìn lại.

Nhưng mà, khiến Trịnh Hạo Thiên khó hiểu chính là, biểu hiện trên mặt hai người tương đối quái dị.

Đó là biểu tình kinh hãi cùng sợ hãi, sâu trong đáy mắt còn có thêm vài tia không thể tin nổi.

Trịnh Hạo Thiên điên cuồng hét lên, hóa thành một làn gió vọt tới Đặng Thú.

Hai chân hắn bước ra, hắn rõ ràng nghe thấy một trận ầm vang, thì ra từng bước chân của hắn dẫm lên nền động tạo nên âm thành lớn như vậy.

Nhẹ vung tay, Trịnh Hạo Thiên theo bản năng tát xuống một cái.

Đặng Thú tựa hồ từ trong mộng tỉnh lại, tự nhiên là hắn vô cùng kinh ngạc với biểu hiện của Trịnh Hạo Thiên.

Yêu hóa lần hai nhưng hắn không dám liều mạng, mà hai tay dang ra, thân hình bay ngược trở về.

Nhưng tốc độ của Trịnh Hạo Thiên không nghi ngờ là nhanh hơn hắn một bậc, chân hắn còn chưa rời mặt đất, cú tát kia đã đánh lên tay hắn.

"Ầm......."

Như là con ruồi bị vỉ đập trúng, như cơn lốc quét qua mảnh lá khô, thân thể Đặng Thú cứ thể bay ra ngoài.

Theo phương hứng bàn tay Trịnh Hạo Thiên quét qua mà bay lên đập vào vách động.

Trịnh Hạo Thiên sửng sốt: tên kia làm sao vậy?

Nhưng lúc này lực lượng từ đan điền không ngừng cuồn cuộn lao ra, khiến thân thể cùng tinh thần hắn vây trong một loại xúc cảm muốn hủng diệt.

Hắn nhún mạnh, lao về phí Đặng Thú.

Trịnh Hạo Thiên cũng không phát hiện, thân thể hắn tựa hồ cao hơn, cường tráng hơn nhiều, chân tay hắn đều trở nên dài hơn.

Nếu như bình thương, những biến hóa này khẳng định khiến hắn kinh hãi gần chết, nhưng hiện tại thân thể hắn đang tràn ngập một loại khí tức thô bạo, hắn nhìn Đặng Thú, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn muốn phát tiết toàn bộ cừu hận trong lòng, vì vậy hắn cũng không chú ý đến biến hóa của thân thể.

Mỗi lần hắn bước, cực ly đã thu hẹp lại mấy trượng, tuy rằng không cố sức, nhưng tốc độ lại cực nhanh.

Vươn bàn chân thô to, một cước đạp lên thân thể Đặng Thú

"Ngao ô......."

Đặng Thú miễn cưỡng phòng ngự một cước của Trịnh Hạo Thiên, thế nhưng thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, thân thể hắn một lần nữa bay ra ngoài, đồng thời đập lên thạch bích.

Một ngụm máu từ miệng Đặng Thú phun ra, đôi mắt hắn ẩn chứa sự kinh hoàng cực độ, quái vật này từ đâu mà đến?

"Dã thú súc sinh, chết đi........."

Trịnh Hạo Thiên quát lớn, một cước đá ra, lần nữa ghim Đặng Thú lên thạc bích.

Vào lúc này, Đặng Thú như đứa trẻ trước một người trưởng thành, vô pháp kháng cự mảy may.

Chỉ là khi Trịnh Hạo Thiên ở miệng một khắc, bên trong huyệt động đồng thời vang lên hai tiếng hô

Đặng Thú kinh hãi gần chết hét lên: "Yêu vương........"

Nhạc Mãnh kinh hỉ thốt lên: "Hạo Thiên, ngươi là Hạo Thiên?"

Trịnh Hạo Thiên đảo hai con mắt, trong lòng kì lạ, lẽ nào hai người này hồ đồ rồi, đến mình còn không nhận ra sao?

Lúc này trải qua quá trình phát tiết, oán khí cường liệt trong thân thể hắn cũng phát ra một chút.

Thần trí hắn khôi phục chút tỉnh táo, ánh mắt thoáng nhìn, chợt giật mình sợ hãi.

Hắn thấy một cánh tay, một bàn chân thô to, không giống nhân loại, trái lại hắn có cảm giác đây là tứ chi của một con dã thú nào đó.

Linh quang chợt lóe, Trịnh Hạo Thiên nhớ lại cảm giác vừa rồi, lập tức hiểu ra trên người mình phát sinh cái gì. T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

Một cỗ vui vẻ trong nháy mắt đầy rẫy trong lòng hắn.

Luyện yêu vũ giả, hắn thực sự đã trở thành một luyện yêu vũ giả.

Tuy rằng Nhạc thúc từng nói muốn trở thành luyện yêu vũ giả ít nhất phải đạt cấp bậc liệp vương, nhưng không quan hệ, chỉ cần không chết hơn nữa luyện hóa yêu đan thành công, vậy là may mắn lớn.

Hắn cười dài, tiếp tục vọt tới, cự chưởng thô to liên tiếp đánh tới Đặng Thú.

Đặng Thú yêu hóa lần hai cường đại vô cùng, thực lực của hắn hiện tại vượt xa so với một lần biến thân, nhưng loại lực lượng này có lớn hơn, cũng vô pháp địch lại hùng vương.

Huống hồ lại là đệ nhất hùng vương, Cuồng Bạo hùng vương.

Trịnh Hạo Thiên song chưởng thay phiên tát ra, mỗi lần đều như thái sơn át đỉnh, rất có xu hướng muốn biến đối phương thành thịt vụn.

Đặng Thú chỉ nỗ lực được trong chốc lát, rút cuộc hoàn toàn buông tha, để mặc Trịnh Hạo Thiên phách một chưởng vào trước ngực hắn, lực lượng thật lớn tựa nhưu cự chùy đánh lên ngực hắn.

Đặng Thú kêu thảm một tiếng, lân giáp trên người hắn dần biến mất, mà xương sườn toàn bộ đều bị đứt đoạn.

Yêu hóa lần hai không ngờ bị Cuồng Bạo hùng vương đánh cho tan tác.

Trịnh Hạo Thiên bước tới, phẫn nộ quát:"Đây là trả lễ thay Nhạc Thúc."

Hắn không lưu tình một quyền đánh lên trên trái Đặng Thú.

"Rắc......" Tiếng xương đù gãy vang lên, Đặng Thú phát ra tiếng gào thảm thiết, hắn lúc trước đánh gãy xương của Nhạc Mãnh bộ dạng cực độ thỏa mãn, nhưng hiện tại chân hắn bị người ta đánh gãy, lúc này hắn mới hiểu thế nào là đau đớn xé ruột gan.

Trịnh Hạo Thiên nghe thấy rõ ràng, nhưng trong lòng hắn không chút thương xót,

Nhìn bộ dạng Nhạc Mãnh lúc này, hắn vô pháp bảo trì bình tĩnh.

"Đây là phần của Lâm Đình."

Rắc.......

Chân phải Đặng thú bị bẻ gãy, một tiếng kêu xé ruột vang lên.

"Đây là phần của Lâm Thúc."

Rắc........

Cánh tay phải của Đặng Thú ị bẻ gãy, trên mặt hắn hiện lên vẻ thống khổ cùng không cam lòng.

"Đây là cho Dư thúc."

Rắc.........

Cánh tay phải của Đặng Thú bị bẻ gãy, đau đớn kinh khủng khiến đại não hắn nhất thời trống rống.

Sợ là yêu hóa bản thân cũng vô pháp thừa nhận đau đớn cỡ này, hắn hầu như đau đến ngất đi.

Nhạc Mãnh trong lòng buồn bực, Dư Kiến Thăng tựa hồ là tự đả thương mình mà, Hạo Thiên không ngờ lại tính hết lên đầu Đặng Thú.

Nhưng mà, nhìn bộ dáng thê thể của Đặng Thú, hắn cũng phải giật mình, cho dù xác định đầu cự hùng trước mặt là Hạo THiên, nhưng thủ đoạn hung bạo như vậy so với thiếu niên lúc trước vô luận hình dùng cỡ nào cũng không thấy chút liên hệ gì đến nhau.

Hắn mơ hồ nghĩ, yêu đan của Cuồng bạo hùng vương có thể tác động tới tâm tình Trịnh Hạo Thiên, bởi Trịnh Hạo Thiên kế thừa yêu lực trong đó, cho nên cũng kế thừa đặc tính cuồng bạo của Cuồng Bạo Hùng vương.

"Ở chỗ này."

Một đạo kinh hô vang lên bên ngoài huyệt động, Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời, bên trong bắn ra sát khí mãnh liệt: "Chết đi...."

Không chút do dự vương cự chưởng, hung hăng vỗ một cái trên gáy Đặng Thúm, trực tiếp chém bay đầu hắn.

Hôm nay hắn thành công cũng đơn giản là do may mắn.

Nếu như không phải Đặng Thú biến thái muốn ngược đãi rồi giết chết bọn họ, mà trực tiếp giết chết họ, như vậy Trịnh Hạo Thiên muốn có cơ hội nuốt yêu đan cũng khó, tự nhiên không có cơ hội luyện hóa yêu đan.

Trịnh Hạo Thiên tiếp thục giáo dục của cha, hơn nữa hắn cũng không có thói quen hành hạ người ta đến chết, bởi vậy phát hiện có người tới gần, hắn quyết đoán chém chết Đặng Thú, cừu nhân này có năng lực yêu hóa hai lân, tuyệt đối không thể lưu lại.

Bộp!

Đầu Đặng Thú bay lên cao sau đó đập vào vách động.

Trịnh Hạo Thiên hận hắn thấu xương, cho nên một kích này là toàn lực của Cuồng bạo hùng vương, chiếc đầu của Đặng Thú sau khi đập vào vách động tựa như chịu phải lực phản chấn, trong nháy mắt hóa thành một mảnh huyết vũ, lả tả rơi xuống.

Lối vào huyệt động bay tới một mảnh mây đen, phiến mây đen này tốc độ cực nhanh, một thoáng đã tiến vào thông đạo, đồng thời biến mất vô tung.

Trịnh Hạo Thiên thân thể nhoáng lên, thoáng cái đã che trước mặt Nhạc Mãnh.

Tuy rằng vết thương trên người Nhạc Mãnh trầm trọng, nhưng lúc này hắn đang trong trọng thái yêu hóa, tuyệt đối không dễ mất mạng, nhưng mà hắn thụ thương nặng như vậy, vô luận thế nào cũng không thể ra tay được.

Sau một khắc khí tức trên người hắn cuồng bạo đến cực điểm.

Chỉ cần có một chút cổ quái, hắn tuyệt đối sẽ không mất cảnh giác.

Nhưng mà, mây đen tiêu tán để lộ ra vài người bên trong, lúc này Trịnh Hạo Thiên mới thở dài một hơi.

Bốn người vừa tới không xa lạ với hắn, chính là cha con Cừu Đường Cổ, Tôn Kiều Cảnh cùng Dư Uy Hoa.

Hắn tiến lên vài bước, ôm chặt lấy Dư Uy Hoa, chết đi sống lại, hắn đột nhiên gặp được huynh đệ tốt, tự nhiên trong lòng kích động.

Nhưng mà hắn vừa đi lên, chợt nghe tiếng gầm lên, sau đó trước mặt chợt lóe hàn mang.

Hắc quang cùng một đạo lam quang như chớp bắn tới, Trịnh Hạo Thiên không hề phòng bị nhất thời bị hai đạo quang mang bắn trúng, hắn kinh sợ rống lớn, thân thể vọt lên cao.

Nơi bị lam quang bắn trúng nổi lên một mảng sương mù hầu như đóng băng hắn lại, mà chỗ bị hắc quang đánh trúng lại đau đớn không chịu nổi, dường như da thịt bị đốt cháy.

Hắn tuy rằng trên người cũng có linh khí, nhưng Bạch Ngọc giới chỉ mỗi ngày chỉ được sử dụng một lần, mà lam sắc ngọc trạc dứt khoát im lặng, căn bản chỉ để trang trí không hơn.

Nhạc Mãnh trong lòng biết không ổn, vội kêu lên: "Không nên động thủ, hắn không phải......."

Hai cha con Cừu Đường Cổ ngẩn ra, Cừu tiểu thư đang muốn nói gì, đột nhiên huyệt động đỉnh lóe lên hàn mang, hai đạo ánh sáng từ bên trong bảo thạch trên đỉnh đầu phóng ra bao trùm lấy Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu tiểu thư.

Thân thể bọn họ bị trùm trong quang mang, sau đó chợt lóe lên biến mất vô ảnh vô tung.

Cừu Đường Cổ cùng đám người trừng mắt líu lưỡi nhìn cảnh trước mặt, thậm chí bọn họ còn chưa kịp làm ra bất cứ phản ứng nào.

Bởi vì hai đạo quang mang này tốc độ quá nhanh, hầu như trong nháy mắt đã biến mất, cho dù là nhân vật như Cừu Đường Cổ cũng trở tay không kịp.

"Tiểu thư." Tôn Kiều Cảnh lớn tiếng quát, trong giọng nói có vài phần kinh khủng.

Ánh mắt mọi người đồng thời dồn lên đỉnh động, chỗ này vốn khảm vài bảo thạch phát ra ánh sáng lờ mờ.

Thế nhưng lúc này toàn bộ bảo thạch không hề phát quang, tựa hồ năng lượng bên trong đã hoàn toàn biến mất, trở thành những tảng đá bình thường.

Cừu Đường Cổ sắc mặt tái nhợt, sau đó dần bình tĩnh xuống.

Thậm chí trong đôi mắt hắn còn thoáng chút vui vẻ.

"Lão gia, làm sao bây giờ?" Tôn Kiều Cảnh khẩn trương nói: "Ta trở lại mời phu nhân tới đây xem."

Cừu Đường Cổ khoát tay: "Không cần."

Tôn Kiều Cảnh lo lắng, hắn do dự một chút nói: "An nguy của tiểu thư quan trọng hơn."

Cừu Đường Cổ cười ha hả nói: "Kiều Cảnh, ngươi chẳng lẽ không nhận ra lai lịch của bảo thạch cùng quang mang kia?

Tôn Kiều Cảnh hoài nghi nhìn về đỉnh động, sau một lát trên mặt hắn hiện ra vẻ hiểu ra nói: "Tiếp dẫn chi quang?"

Cừu Đường Cổ chậm rãi gật đầu, chậm rãi nói: "Thì ra truyền thuyết trong Hùng Lang Sơn là thật, hắc hắc, Hinh Dư vận khí không tồi có thể nhận được tư cách truyền thừa."

Tôn Kiều Cảnh trong mắt hiện ra vẻ kinh hỉ, nhưng sau đó hắn nói: "Nhưng còn đầu cuồng bạo hùng vương kia......"

Cừu Đường Cổ cười lạnh: "Dã thú kia..... sao có thể so sánh với vạn vật chi linh là nhân loại."

Dư Uy Hoa đột nhiên kêu lên: "Nhạc thúc, là người sao?"

Hắn tiến lên vài bước kinh hô: "Nhạc Thúc, sao lại biến thành bộ dạng này?"

Nhạc Mãnh tay chân gãy đoạn, thế nhưng hiện tại hắn đang yêu hóa, nếu không phải khuôn mặt còn chưa biến đổi, Dư Uy Hoa cũng không nhất định nhận ra.

Cừu Đường Cổ liếc mắt nhìn hắn nói: "Vừa tiến hóa luyện yêu vũ giả, vận khí ngươi không tồi có thể đạt được yêu đan phảm chất cực cao."

Nhạc Mãnh cười khổ, hắn tìm được bản đồ, lúc đó mới tới cái huyệt động này.

Vốn tưởng chỉ có hai khỏa yêu đan là quý giá, nhưng thấy Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu đại tiểu thư biến mất, hắn mới biết nơi này còn ẩn chứa vô số huyền cơ.

Dư Uy Hoa xé rách quần áo vội băng bó cho hắn một chút, nhưng tay chân hắn bị bẻ gãy, không dễ dàng có thể cố định.

Hắn do dự một chút run giọng hỏi: "Nhạc thúc, Hạo Thiên đâu?"

"Bị đạo quang mang kia hút vào rồi." Nhạc Mãnh cười khổ nói.

"Cái gì?" Dư Uy Hoa ngẩn ra, con mắt hắn mở lớn, không tin nổi nói: "Là đầu Cuồng bạo hùng vương kia nãy......"

"Không sai, đó là Hạo Thiên." Nhạc Mãnh chua chát nói: "Hắn nuốt xong viên yêu đan Cuồng Bạo hùng vương liền biến thành bộ dáng đó."

Cừu Đường Cổ cùng Tôn Kiều Cảnh hai mặt nhìn nhau, trên mặt khó che dấu vẻ kinh hãi.

"Không có khả năng, đó là Cuồng Bạo hùng vương, sao hắn có thể yêu hóa?"

Tôn Kiều Cảnh quát lớn.

Nhạc Mãnh liếc mắt nhìn hắn than thở: "Ta biết ngươi không tin, kỳ thực ta cũng không tin, nhưng hắn chính là Hạo Thiên."

Môi Cừu Đường Cổ hơi giật giật, nói: "Hắn thực sự là Trịnh Hạo Thiên?"

Nhạc Phải trịnh trọng gật đầu: "Phải."

"Yêu hóa, hoàn toàn yêu hóa......'' Tôn Kiểu cảnh thì thào: "Nghĩ không ra, truyền thuyết nói tới hoàn toàn yêu hóa ta không tin, không ngờ thực sự có thứ này tồn tại."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.