Chiến Thiên

Chương 122: Sinh mệnh phù lục




Nhạc Mãnh quát lớn, hai tay của hắn dường như điên cuồng kiệt lực chém xuống dưới.

Mỗi lần chém xuống trên hư không xuất hiện dấu vết rõ ràng, gần như trong một lần hô hấp hắn đã chém xuống đầu cùng lưng Đặng Thú hơn trăm nhát.

Lúc này, cánh tay hắn đã yêu hóa, không chỉ lực lượng lớn vô cùng, hơn nữa móng tay cũng như vuốt thú, mỗi lần vung lên tựa có thể chém đá thành hai mảnh.

Nhưng mà, công kích khủng bố này so với lần thứ ai yêu hóa của Đặng Thú mà nói lại có vẻ như nhỏ bé không chút đáng kể.

Trên lưng, đầu, cổ Đặng Thú bây giờ đều phủ một tầng lân giáp mỏng.

NHững lân giáp này không biết là của yêu thú nào, nhưng chúng cứng rắn không gì sánh nổi, trong khoảng thời gian ngắn chịu vô số công kích mạnh mẽ nhưng bên ngoài chúng chỉ bắn ra hoa lửa, không chút tổn thương, cho dù là một vết xước cũng chưa từng xuất hiện.

Đặng Thú nhe răng cười, hắn giơ nắm tay kia lên, hung hăng đánh vào tiểu thối của Nhạc Mãnh.

Tuy rằng Nhạc Mãnh muốn tránh né, nhưng chân hắn bị Đặng Thú nắm chặt, căn bản là không cách nào di động.

"Rắc...."

Tiếng xương chân Nhạc Mãnh gãy vụn vang lên.

Hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ thân thể đều run rẩy.

Tuy lúc này hắn đang trong tình trạng yêu hó, nhưng cũng không tránh được thân thể tổn thương, xương ống đồng bị đán gãy, hắn thậm chí đau đớn muốn hôn mê bất tỉnh.

Đặng Thú vung tay ném Nhạc Mãnh lên không trung, thân thể Nhạc Mãnh bay lên sau đó nặng nề rơi trên sàn huyệt động.

Huyệt động này cũng không biết làm sao kiến tạo thành, bọn họ là luyện yêu võ giả thực lực kinh khủng tiến hành chiến đấu sinh tử nhưng không cách nào gây tổn thương đến thạch bích này.

Cho dù là bọn họ toàn lực công kích, trên mặt thạch bích ngay cả vết xước cũng không có.

Nhưng mà, lúc này Đặng Thú không quan tâm đến điểm này, hắn ngửa đầu cười dài, tiếng cười của hắn vang lên toàn bộ huyệt động.

"Ngươi muốn giết ta? Ha ha, lão tử cho ngươi biết là ai giết ai........" Hắn giơ cao chưởng, trong lòng bàn tay liên tục lóe ra bạch sắc quang mang kì dị.

Chúng hóa thành một đoàn quang mang, nhanh chóng chia ra tiến nhập vào cơ thể Đặng Thú, những quang mang này tiến nhập càng nhiều, khí tức trên người Đặng Thú càng cường đại.

Rất nhanh, những quang mang này toàn bộ tiêu tán, mà yêu hóa lần hai trên người Đặng Thú đã được củng cố vững chắc.

Nhạc Mãnh nằm trên mặt đất, ánh mắt không tin hỏi: "Đó.... là vật gì vậy?"

Đặng Thú trong mắt lóe lên hung quang, nói: "Đây là sinh mệnh phù lục ta thiên vân vạn khổ thu thập, nghĩ không ra lại vì ngươi mà lãng phí, thực sự khốn kiếp, đáng chết vạn lần."

Sắc mặt Nhạc Mãnh nhất thời trở nên trắng bệch, hắn cười khổ nói: "Sinh mệnh phù lục, ngươi không ngờ có sinh mệnh phù lục....... trời diệt ta....."

Đặng Thú bước nhẹ tới, lạnh lùng: "Ngươi khiến ta mất đi bảo bối này, ta phải cho ngươi nhận thống khổ gấp trăm ngàn lần mà chết."

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm Nhạc Mãnh, hận ý tràn ra như sóng biển, hiển nhiên là oán hận đến cực điểm.

Bỗng nhiên, một khối cự thạch từ sau lưng hắn bay tới, vừa vặn chặn đường đi của hắn.

Thân thể Đặng Thú vọt ra, vừa vặn tránh thoát khối cự thạch.

Trịnh Hạo Thiến cầm một khối cự thạch khác, cao giọng: "Dã thú súc sinh, có bản lãnh thì đến tìm ta nè." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Đặng Thú nhe răng cười: "Khá lắm, ta trước tiên giết hắn sau đó sẽ tìm ngươi." Hắn không để ý đến Trịnh Hạo Thiên khiêu khích, mà cứ như trước tiến đến cạnh Nhạc Mãnh.

Trịnh Hạo Thiên tuy là một trung giai liệp sư, nhưng ho dù một thân quái lực mạnh mẽ của hắn cũng không cách nào ảnh hưởng tới thân pháp cùng linh hoạt. Đặng Thú đuổi giết hắn cả nửa ngày, trong hoàn cảnh huyệt động nhỏ hẹp, hắn chắc hắn có thể bắt được con lươn trơn trạch này dễ dàng.

Mắt thấy đối phương không rút, Trịnh Hạo Thiên cắn mạnh răng, ôm một khối cự thạch, dùng tốc độ lớn nhất đánh tới Đặng Thú.

Sắc mặt Nhạc Mãnh đại biến, quát lớn: "Ngu ngốc, chạy mau, sau này báo thù cho ta........" nhưng một tiếng quát thê lương của hắn không ảnh hưởng gì đến Trịnh Hạo Thiên, hòn đá mang theo toàn bộ lực lượng của hắn lao tới Đặng Thú.

Đặng Thú phát ra tiếng gầm đắc ý, hắn lúc này không tránh mà trực diện đón tiếp.

Ầm một tiếng, cự thạch bay ngược lại, bị lực lượng mạnh đánh trúng Đặng Thú cũng phải thối lui vài bước.

Không những như thế, phản lực của khối cự thạch đẩy bay Trịnh Hạo Thiên vào thạch bích.

Trịnh Hạo Thiên đập vào thạch bích, sau đó mềm nhũn rơi xuống, trước mặt hắn toàn bộ là sao, khóe miệng rỉ máu tươi. Lực lượng hằng ngày hắn vẫn tự hào không ngờ không chịu nổi một kích.

Từ khi hắn bắt đầu ăn thịt gấu để tăng khí lực, đây chính là lần đầu hắn dùng quái lực chiến đấu mà thất bịa triệt để. Đặng Thú yêu hóa lần hai, chính là lúc lực lượng hắn tăng mạnh, đã đạt tới mức không thể tin nổi.

Lực lượng nhân loại cho dù tăng, cuối cùng cũng có cực hạn, rút cuộc cũng vô pháp so sánh với yêu thú chân chính.

Đặng Thú thân hình như điện, một cước hung hăng đá trên đan điền Trịnh Hạo Thiên, khi thân thể hắn rơi xuống từ thạch bích, một lần nữa lại bay đi.

Khi hắn một lần nữa té xuống đất là lúc toàn thân đã mất đi lực lượng, không còn gượng gậy nổi nữa.

Đặng Thú cất tiếng cười to, cho đến lúc này, hắn mới chính thức thả lỏng.

Loại thương thế thế này cho dù rơi vào trên người luyện yêu vũ giả cũng cần một đoạn thời gian dài dưỡng thương mới có thể hồi phục, nếu không được chữa trị cẩn thận vậy chính là cửu tủ nhất sinh.

Thiếu niên này hiện tại đã không khiến hắn sợ hãi nữa.

Môi Nhạc Mãnh run run vài cái, trong hắn mắt tràn ngập hối hận.

Hắn quá mức tự tin, quá tự tin với phán đoán của bản thân.

Hắn thế nào cũng không nghĩ ra trên người Đặng Thú có bậc chí bảo như sinh mạng phù lục. Tuy nói một cái sinh mạng phù lục này phẩm giai không cao, nhưng dùng trong thời khắc này hoàn toàn có tác dụng xoay chuyển càn khôn.

Trong lòng hắn thầm giác tỉnh, đây là một bài học sâu sắc nhất cho hắn, sau này nếu có thể sống sót hắn không bao giờ coi thường bất cứ địch nhân nào.

Hắn tuy trải qua kỳ ngộ, trong tay lại có hai khỏa yêu đan, thế nhưng so vơi người khác hắn còn thu được bảo vật rất tốt.

Nếu hôm nay có thể thoát nạn, hắn tuyệt đối không phạm sai lầm như vậy nữa.

Chỉ là trong lòng hắn khổ không gì sánh được

Hiện tại..........

Còn lần sau nữa sao?

Thân hình nằm trên mặt đất, Trịnh Hạo Thiên miễn cưỡng mở hai mắt, hắn nhìn Đặng Thú cao lớn, trong lòng tràn ngập ảo não.

Hắn rõ ràng nhìn thấy lưỡi hải tử thần đang múa may trước mặt.

Hôm nay Đặng Thú tuyệt đối chiếm được thượng phong, tựa hồ tùy lúc đều có thể đạp chết họ như con kiến.

Tất cả bởi vì Đặng Thú có thực lực cường đại!

Thực lực hắn mạnh, chênh lệch quá xa với cực hạn của Trịnh Hạo Thiên.

Lúc này Trịnh Hạo Thiên trong lòng chợt khao khát lực lượng mạnh mẽ hơn bao giờ hết

Nhất định phải mạnh lên, phải mạnh lên......

Cánh tay hắn khẽ động, thân thể truyền tới một cỗ đau đớn vô cùng

Nhưng cánh tay hắn khẽ chạm vào một vật trên ngực.

Đôi mắt hắn sáng lên, nhưng một kẻ sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng, hắn nhịn đau đem cái bình trước ngực ra.

Cái bình này hẳn cũng lo vật liệu đặc thù chế ra, cho dù bị va đập với thạch bích cũng không bị vỡ ra.

Trịnh Hạo Thiên dùng răng mở nắp bình, đen viên yêu đan ở bên trong đổ ra.

Đây là một viên yêu đan lớn gấp đôi yêu đan của Bạch Nhãn yêu lang, khi rời khỏi bình ngạc bên trên nhất thời hiện ra hình ảnh một con hắc hùng nho nhỏ.

Đầu hắc hùng này vóc dáng không lớn nhưng có một cỗ khí tức kinh khủng khó hình dung nổi tỏa ra.

Nuốt, nuốt a!

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên điên cuồng hét lên, phảng phất như một tiếng rống giận càng lúc càng lớn, tràn ngập đầu óc hắn.

Hắn há miệng quyết đoán nuốt chửng khỏa yêu đan.

Đặng Thú đang cười điên cuồng, bỗng nhiên nhưu phát hiện cái gì liếc mắt nhìn qua Trịnh Hạo Thiên.

Thế nhưng, lúc này Trịnh Hạo Thiên cuộn mình trên mặt đất, căn bản chưa từng nhúc nhích.

Hắc lắc đầu, tựa hồ vì ảo giác của mình mà ngạc nhiên, một liệp sư trung giai sắp chết trước mặt hắn chỉ là kiến hôi, còn có thể mang đến uy hiếp gì cho hắn chứ?

Nhạc Mãnh quay đầu nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên, không khỏi cả kinh.

Song chưởng hắn đẩy lên mặt đất cả người phòng lên cao, vội chạy về phía cửa động.

Nhưng mà hắn chưa tới cửa động, Đặng Thú đã điên cuồng vọt tới.

Nếu Nhạc Mãnh còn hoàn hảo với tốc độ Bạch Nhãn Lang Vương của hắn kỳ thực còn trên cả Đặng Thú, nhưng một chân bị gãy, chỉ dựa vào hai tay tốc độ tự nhiên không phải nói.

Đặng Thú chắn trước cửa thông đạo, một quyền nặng nề đánh qua.

Nhạc Mãnh né không kịp, hai tay ôm quyền đón đỡ, một quyền đánh trên cánh tay hắn mang theo lực lượng cực mạnh đánh bay cả người hắn ra ngoài.

May là lúc này thân thể yêu hóa của Nhạc Mãnh lực phòng ngự kinh người, tuy rằng đập mạnh vào tường nhưng hoàn toàn không phải vết thương chí mạng.

Đặng Thú lao tới, hắn không định buông tha người này, một quyền tiếp một quyền như cuồng phong bão vũ mà tới.

Nhạc Mãnh không né tránh được chỉ có thể ngạch kháng, nhưng lực lượng sau khi yêu hóa lần hai không phải chuyện đùa, khi hắn mất đi năng lực né tránh, cũng vô pháp kiên trì tiếp.

"Rắc......"

Tay trái bị đánh gãy.

"Rắc.........."

Tay phải bị đánh gãy.

Đặng Thú nhe răng cười, đôi hắn mắt lóe ra tia hài lòng: "Ngươi khiến ta mất đi sinh mạng phù triện, ta sẽ hảo hảo vui đùa cùng người. Ta giết người thường mất thời gian bảy ngày bảy đêm, nhưng mà ta chưa từng giết qua luyện yêu vũ giả, mong ngươi kiên trì lâu một chút."

Nhạc Mãnh nhe răng trợn mắt, thầm hít một ngụm khí lạnh thật sâu, lúc này hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Chân khí còn sót lại lưu chuyển không ngớt, ý niệm duy nhất trong đầu hắn hiện tại là nghịch chuyển tâm mạch, hắn thà chết chứ không muốn chịu đau đớn trong tay tên điên này.

Nhưng mà vào lúc này một cỗ khí tức cường đại, hung bạo, cuồng mãnh đột nhiên sôi trào.

Trong nháy mắt cổ khí tức này bao phủ toàn bộ huyệt động


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.