Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 29: Tùy Tiện Bỏ Ra 5 Ngàn Vạn






“Hửm? Là cô sao?”
Diệp Quân Lâm cũng nhận ra Trần Tĩnh Huyên.
Trần Tĩnh Huyên chính là bạn học cấp ba của anh, cô là hoa hậu của lớp, khi đó có vô số người theo đuổi, mọi người đều coi cô như là nữ thần.
Trần Tĩnh Huyên đã từng theo đuổi Diệp Quân Lâm, có điều đã bị Diệp Quân Lâm từ chối.
Sau này, cô đã thi vào một trường cao đẳng chuyên nghiệp.
Về sau cũng chưa từng liên lạc với Diệp Quân Lâm.
Có điều tin tức về Diệp Quân Lâm cô vẫn luôn cập nhập.
Đặc biệt là sau khi nghe tin Diệp Quân Lâm đi tù, cô thấy mình rất may mắn vì năm đó đã tỏ tình thất bại, nếu không thì cô đã bị mất hét thể diện rồi.
Hiện tại đối mặt với Diệp Quân Lâm cô thấy rất phức tạp.
Thế nhưng cô lại cảm thấy kích động nhiều hơn.
Cuối cùng cũng có cơ hội rồi.
Cô muốn cho Diệp Quân Lâm thấy được thật nhiều sự ưu tú của mình.
Muốn cho Diệp Quân Lâm phải hồi hận!
“Ra tù khi nào vậy?”
Trần Tĩnh Huyên hỏi.
Diệp Quân Lâm trả lời: “Nửa tháng trước!”
“Ài, đã từng là một doanh nhân mới nỗi trong giới kinh doanh của thành phố Tô Hàng, vinh quang một thời, thế nhưng thật đáng tiếc, sau này lại phải ngồi tù, nếu không bây giờ cậu cũng đã trở thành một trong mười người giàu có nhất Tô Hàng rồi nhỉ? Cậu trước đây thực sự là rất xuất sắc, tôi còn ngu ngốc mà đi tỏ tình với cậu nữa, chỉ là đã bị cậu từ chối.

Tôi nói nếu như bây giờ tôi tỏ tình với cậu, cậu sẽ đồng ý chứ? Ha ha ha…”
Trần Tĩnh Huyên cảm thán nói.
“Cái gì cơ? Giám đốc Trần bây giờ chị rất ưu tú đó nha! Không chỉ là giám đốc của Oriental Garden mà còn là quán quân tiêu thụ! Một năm kiếm được vài tỷ! Có nhà, có xe sang! Lại còn rất xinh đẹp, chị chính là nữ thần, anh ta có chỗ nào xứng với chị chứ?”
“Chắc anh ta đã hối hận muốn chết rồi, vì khi đó đã từ chối lời tỏ tình của chị! Bây giờ anh ta vừa mới ra tù, chắc chỉ mong sao có thể tiếp cận được chị!”
“Bây giờ mà so sánh anh ta với chị, chỉ có thể nói là một ở trên trời một ở dưới đất mà thôi! Anh ta căn bản là không xứng với chị!”
Máy cô bán hàng này tinh ranh, cái gì chưa từng thấy qua.
Nghe Trần Tĩnh Huyên nói như vậy, lập tức hiểu ra Trần Tĩnh Huyên muốn Diệp Quân Lâm hối hận.
Cho nên bọn họ lập tức phối hợp.
Nghe vậy, Diệp Quân Lâm nhìn thoáng qua bảng tên trước ngực Trần Tĩnh Huyên, quả nhiên là giám đóc.
Có thể lăn lộn được đến vị trí này ở Oriental Garden, nói đúng ra thì Trần Tĩnh Huyên quả thực là rất tài giỏi.
Trần Tĩnh Huyên cười cười nói: “Loại bằng cấp này ra ngoài chỉ có thể bán đi, bay giờ cũng chỉ kiếm được một chút thành tích nho nhỏ.
Giờ đây mỗi tháng cũng chỉ miễn cưỡng kiếm được vài trăm vạn! Đương nhiên là không thể sánh được với anh trước kia, thế nhưng so với anh bây giờ thì tôi…”
Lời còn dư lại, Trần Tĩnh Huyên không nói ra.
Ý tứ rất đơn giản chính là “anh bây giờ còn không xứng để xách dép cho tôi”!
Thấy được bộ dáng bắt lực bây giờ của Diệp Quân Lâm, trong thâm tâm Trần Tĩnh Huyên vô cùng thoải mái.
Đã từng là sinh viên xuất sắc nhất mà bây giờ lại biến thành như vậy.
Ý trời mà.
Diệp Quân Lâm cười cười: “Cô có thể làm được!”
Trần Tĩnh Huyên nghĩ đến cái gì đó không nhịn được nói: “Phải rồi, mùng bảy này lớp chúng ta tụ tập, anh có đến không? Có điều anh ngàn vạn lần đừng có tự ti, biết đâu khi tới tham gia, sẽ có bạn học nào đó tốt bụng giúp đỡ một phen điều đó cũng chẳng phải là chuyện xấu gì, đây cũng là một cơ hội anh đừng bỏ qua.”
“Họp lớp? Tôi sẽ tham gia.”
Diệp Quân Lâm gật gật đầu.
“Như vậy đúng là quá tốt rồi.”
Biểu tình trên mặt Trần Tĩnh Huyên vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng trên thực tế thì lại vô cùng thất vọng về Diệp Quân Lâm.
Theo cô thấy thì việc Diệp Quân Lâm tới tham gia buổi họp lớp là vì muốn đi tâng bốc những bạn học khác.
Trần Tĩnh Huyên cười cười: “Phải rồi, anh muốn mua ngôi nhà nào? Có điều cho dù có giảm giá cho anh thì một căn nhà cũng lên tới 2 đến 3 ngàn vạn rồi.
Cái này khẳng định là anh không mua nổi, anh có thể mua căn nhà một hai trăm mét vuông ngược lại có thể mua được! Thế nhưng thành phó Tô Hàng làm gì có ngôi nhà nào một hai trăm mét vuông chứ? Anh tới chính là trung tâm thành phố đấy!”
Diệp Quân Lâm nhìn chằm chăm Trân Tĩnh Huyên nói: “Ngại quá, tôi chính là muốn mua nhà ở đây!”
“Ha ha ha….”
Đám Trương Hà cười ra tiếng.
Anh muốn giả bộ đến cùng sao?
Trần Tĩnh Huyên cũng cười: “Bạn học cũ à, mua nhà ở chỗ chúng tôi phải trả toàn bộ tiền, vay thế chấp thì khá ít.
Hơn nữa cho dù có thế chấp thì ít nhất cũng phải máy trăm vạn? Nhìn bộ dáng của anh thì cùng lắm chắc cũng chỉ thế chấp được một trăm vạn, số tiền này căn bản là không thể!”
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Tôi thanh toán toàn bộ!”
“Thanh toán toàn bộ? Anh xác định?”
Trần Tĩnh Huyên giật mình.
Cái tên này là đang giữ mặt mũi trước mặt cô sao, ngay cả những lời như vậy mà cũng nói ra được?
Trần Tĩnh Huyên cũng tức giận.
Cô ngược lại muốn xem xem Diệp Quân Lâm có mua nổi nhà hay không?
Cô muốn thấy Diệp Quân Lâm bẽ mặt.

Cô đã nghĩ xong rồi, tối nay cô sẽ nói cho các bạn học cấp ba về chuyện bẽ mặt của anh ta ngày hôm nay.
Câu tiếp theo sẽ khiến cho bọn họ càng thêm kinh ngạc.
Chỉ nghe thấy Diệp Quân Lâm nhàn nhạt nói: “Chọn một căn hộ đất tiền nhát ở đây của các cô đi!”
Diệp Quân Lâm vừa nói ra những lời này, hiện trường liền không một tiếng động.
Đám người Trần Tĩnh Huyên trợn tròn mắt nhìn anh.
“Anh nói cái gì cơ? Căn hộ đắt nhất? Anh xác định?”
Trần Tĩnh Huyên trầm giọng hỏi.
Tiêu Thắm nghe mà không nhịn được, cả giận nói: “Tai bị điếc à? Là căn hộ đắt nhất!”
Lúc này Trần Tĩnh Huyên mới phản ứng lại.
Hừ! Căn hộ đắt nhất, tôi ngược lại muốn xem xem anh lấy cái gì để mua?
“Được, hai người đi theo tôi!”
Trần Tĩnh Huyên dẫn mấy người tới bàn mô hình mẫu, chỉ vào một căn rồi nói: “Đây chính là căn hộ giá cao nhất của Oriental Garden, căn hộ lớn rộng năm trăm mét vuông! Còn được tặng thêm một tầng hầm để xe và một tầng hầm cát đồ nội thất… giá 5 ngàn vạn!”
“Sao vậy?”
Sau khi Trần Tĩnh Huyên giới thiệu tỉ mỉ xong liền nhìn Diệp Quân Lâm.
Bọn Trương Hà cười nhạo nhìn Diệp Quân Lâm.
Anh lại cứ khư khư chọn căn hộ 5 ngàn vạn!
Lần này xem anh mua kiểu gì?
Diệp Quân Lâm gật đầu hài lòng: “Tôi cho rằng nó cũng không tồi!”
“Em cũng thấy rất được.”
Tiêu Thắm cũng gật đầu.
Trần Tĩnh Huyên nở nụ cười.
Diệp Quân Lâm anh thật biết cách giả vờ!
Căn hộ 5 ngàn vạn đương nhiên là tốt rồi, cái này còn phải nói sao?
Vấn đề là anh có thể mua được sao?
Hôm nay Trần Tĩnh Huyên thật sự muốn gây khó dễ cho Diệp Quân Lâm, muốn ép anh tới bước đường cùng.

“Đi thôi, chúng ta đi xem một chút chứ? Đây chính là căn nhà đã được hoàn thành, chỉ cần trực tiếp vào ở thôi!”
Trần Tĩnh Huyên cười nói.
Cô chắc chăn sẽ không để Diệp Quân Lâm rời đi.
Cô đâu có ngờ được một màn sau đó.
Chỉ thấy Diệp Quân Lâm lấy ra một cái thẻ ngân hàng: “Không cần xem nữa, trực tiếp quẹt thẻ!”
Lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
“Cái gì?”
Sửng sốt một phút đồng hồ, Trương Hà là người phản ứng đầu tiên.
“Trực tiếp quẹt thẻ? Anh xác định?”
Trong giọng nói của Trần Tĩnh Huyên mang theo chút run.
Diệp Quân Lâm đưa thẻ tới: “Nhanh lên! Tôi còn có việc!”
Khoảnh khác Trần Tĩnh Huyên nhận thẻ liền bị dọa cho choáng váng.
Bởi vì tắm thẻ cô nhận được này lại là thẻ đen!
Được mệnh danh là thẻ không có giới hạn.
Ôm tâm tình thấp thỏm, Trần Tĩnh Huyên bắt đầu quẹt thẻ.
Sau khi Diệp Quân Lâm nhập mật khẩu, vậy mà lại là thanh toán thành công.
Một lần duy nhát trả 5 ngàn vạn.
Anh ta sự dùng 5 ngàn vạn để mua nhà?
Vẻ mặt của mỗi người đều không thẻ tin được.
Cho dù với năng lực hiện tại của Trần Tĩnh Huyên thì ít nhất cũng phải hơn mười năm mới có thể kiếm được số tiền lớn như thế.
Thế nhưng 5 ngàn vạn này lại bị Diệp Quân Lâm quẹt một cách nhẹ nhàng?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.