Chiến Thần Bất Bại

Chương 5004:




Chương 5004

Thật ra ẩn ý trong những lời này của Thiên Sát đã cực kỳ rõ ràng, nếu như Tiêu Chính Văn đã tới âm phủ lánh nạn, vậy phải dựa theo quy định mà bọn họ lập ra, nếu không thì ngay cả âm phủ cũng sẽ không tha cho Tiêu Chính Văn!

Tới lúc đó, nhìn khắp thiên hạ cũng chẳng còn chồ cho Tiêu Chính Văn nương thân nữa!

Mặc dù những lời này của ông ta nói rất quá đáng, thế nhưng dù là Sở Giang Vương hay mấy người đại tướng Dạ Xoa cũng chẳng còn lời gì để nói.

Dẫu sao âm phủ bây giờ cũng nằm dưới sự kiểm soát của Âm Tư, quy định mà bọn họ đặt ra, bất cứ ai cũng buộc phải tuân theo.

“Đế Quân, nếu như ông đã hiểu về Tiêu Chính Văn như vậy thì chắc hẳn cũng hiểu rõ cậu Tiêu là đấng trượng phu thà chết cũng không chịu khuất phục, tuyệt đối sẽ không có chuyện cúi đầu khom lưng với bất kỳ ai!”

“Hay là ông xem thế này có được không, chuyện khi trước coi như tôi thay cậu Tiêu xin lỗi nhận tội với các vị thủ lĩnh của Âm Tưi”

Phán quan mặt đen nói rồi đứng dậy chắp tay hành lễ với ngũ bộ Âm Tư.

“Tôi cũng xin phép thay cậu Tiêu xin lỗi nhận tội với các vị Âm Tư đang ngồi ở đây!”, đại tướng Dạ Xoa cũng đứng dậy phụ hoạ.

“Cậu Tiêu, thật ra chuyện ngày hôm nay đều là cho trước đó chúng tôi suy xét chưa chu toàn, vẫn mong cậu thứ lõi!”, Sở Giang Vương nói với vẻ mặt đầy hối lỗi.

Tiêu Chính Văn khẽ xua tay, lạnh lùng nhìn về phía mấy người Thiên Sát rồi lên tiếng: “Trước đây tôi cho rằng người của vùng ngoài lãnh thổ đã đủ gan to bằng trời rồi, thế nhưng thật không ngờ so với mấy người thì bọn họ vẫn còn quá thành thật!”

“Chỉ dựa vào mấy người mà cũng dám bảo Tiêu Chính Văn tôi cúi đâu khuất phục ư? So với Chư Thiên Thần Giới, mấy người căn bản chẳng đáng là gì, vậy mà cũng dám tỏ ra ngông cuồng ở trước mặt Tiêu Chính Văn tôi?”

Tiêu Chính Văn vừa thốt ra lời này, Thiên Sát đã lập tức nổi điên, đứng bật dậy gầm lên: “Tiểu bối to gan, cậu muốn chết à?”

Vừa nói dứt lời, một màn sương đen đã lập tức dâng lên.

“Sao thế, muốn ra tay à?” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Đại tướng Dạ Xoa nói rồi tiến lên trước một bước, xiên thép trong tay chỉ thẳng về phía Thiên Sát.

Phán quan mặt đen vung tay ra, bút phán quan lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.

“Mọi người bình tĩnh đã, đều là người một phe, việc gì phải ra tay đánh lộn? Vả lại, giữa chúng ta ai có thể làm gì được đối phương chứ?

Mau bỏ binh khí xuống!”

Lạc Đan bên cạnh vội vàng đứng dậy khuyên giải, dẫu sao ai trong số họ cũng có cơ thể bất tử, cho dù thật sự ra tay thì căn bản cũng chẳng thể phân được thẳng thua.

Hơn nữa ra tay ở nơi này thì bên chịu thiệt chắc chắn là mấy người Tân Quảng Vương, tới lúc đó thập điện Diêm Vương nhất định sẽ vì chuyện này mà dấy lên binh đao với Âm Tư!

Tới lúc đó, cả âm phủ không phải sẽ loạn thành một ngồi cháo sao?

Thế nhưng so ra thì Tiêu Chính Văn không phải là người của âm phủ, càng không có cơ thể bất tử do nương nương Hậu Thổ ban tặng, nếu như thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì sẽ chết thật luôn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.