Chiến Thần Bất Bại

Chương 5003:




Chương 5003

Nói chính xác hơn người ở đây có tư cách nói chuyện với Thiên Sát cũng chỉ có Tân Quảng Vương và Sở Giang Vương.

Ngay cả đại tướng Dạ Xoa cũng không có tư cách nói chen vào.

“Thiên Sát, rốt cuộc ông định xử lý chuyện này thế nào?”, Tân Quảng Vương sầm mặt lạnh lùng nói.

Thấy Tân Quảng Vương lên tiếng, Thiên sát cười mỉa nói: “Nói thì cũng đơn giản thôi, Tiêu Chính Văn mấy lần vào âm phủ, trước kia còn từng giết người ở âm phủ”.

“Như Đế Quân đã nói, âm phủ trước giờ chưa từng chịu thiệt, ai đánh người của mình thì phải đánh trả lại”.

“Dĩ nhiên hôm nay cậu Tiêu giúp các vị là thật, nhưng chuyện gì cũng nên có lễ nghỉ chứ? Dù âm phủ tôi có thể không so đo chuyện cũ nhưng Tiêu Chính Văn cũng nên đền tội với bọn tôi chứ”.

Thiên Sát nói thế không chỉ nói cho Tân Quảng Vương nghe mà còn nói cho Tiêu Chính Văn nghe.

Trước kia Tiêu Chính Văn giết con gái của Tả Bạch Đào là Tả Phượng Kiều, mà Tả Phượng Kiều lại là con dâu chưa bước vào cửa nhà của Thiên Sát.

Nếu không phải Tiêu Chính Văn giết Tả Phượng Kiều thì lúc này Tả Phượng Kiều đã gả vào bộ Phạt Tội làm Thái Tử Phi rồi.

Nói cách khác Tiêu Chính Văn giết con dâu của ông ta, sao ông ta có thể tỏ ra thân thiện với Tiêu Chính Văn được?

U Minh Đế Quân ngồi trên bảo tọa nở nụ cười ẩn ý nhìn cảnh tượng trước mặt.

Những gì Thiên Sát làm đều là do ông ta mớm lời, mục đích không gì khác là ra oai với Tiêu Chính Văn.

Đường đường là U Minh Đế Quân, dĩ nhiên biết rõ mọi chuyện trước kia của Tiêu Chính Văn, nhưng càng như thế ông ta càng phải làm cho Tiêu Chính Văn quỳ phục dưới chân mình.

Chỉ cần Tiêu Chính Văn khuất phục thì sau này ông ta có thể bóp nắm Tiêu Chính Văn trong bàn tay, thậm chí có thể lợi dụng Tiêu Chính Văn.

Người như thế có thể mang đến rất nhiều lợi ích cho ông ta.

Nhất là Tiêu Chính Văn còn ba quả tim rồng hoàn chỉnh, chỉ cần tìm được tim Hắc Long và nửa quả tim Bạch Long nữa thì bí mật di tích Long tộc chẳng phải thuộc về ông ta sao?

“Sao vậy? Không chịu à? Dù là năm bộ Đại Đế bên cạnh Đế Tuấn năm đó giết nhầm một thằng nhóc ở âm phủ cũng phải đích thân đến âm phủ đền tội chứ đừng nói là cậu”.

Hàm ý của Thiên Sát đang chỉ Hồng Nhân bên cạnh thần vương Đế Tuấn, đều phải nể mặt âm phủ, Tiêu Chính Văn cậu sao là ngoại lệ được?

“Ồ2 Người của thần vương Đế Tuấn cúi đầu chịu thua trước các ông thì chứng tỏ Tiêu Chính Văn tôi cũng phải ngoan ngoãn làm thế à?”, Tiêu Chính Văn cười nhạo hỏi.

Nghe thế Thiên Sát ngửa mặt lên bật cười: “Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu cho rằng âm phủ bọn tôi cách biệt thế gian thì tin tức không thông sao?”

“Cậu như nước với lửa với nhà họ Khổng ở vùng ngoài lãnh thổ, sau đó đắc tội với nước Tề, nước Nguy, nước Triệu rồi lại xâm nhập vào vùng ngoài lãnh thổ vì Chư Thiên Thần Giới, trở mặt với nhà họ Trần, cuối cùng còn tính kế với người Chư Thiên Thần Giới”.

“Nếu tôi đoán không nhầm thì bây giờ cậu đã đi vào đường cùng rồi nhỉ?”

“Nếu âm phủ tôi không chứa cậu, e là cậu thật sự sẽ trên trời không còn đường, vào đất cũng không có cửa”.

Thiên Sát vừa nói vừa híp mắt, cười găn nhìn Tiêu Chính Văn.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.