Chiến Thần Bất Bại

Chương 4992:




Chương 4992

Nhưng có thể chắc chắn sự tồn tại đáng sợ trong quan tài đá đã chết, nói cách khác lúc này ông ta cũng chỉ cỏ thần hồn thôi, nhưng dù cùng là cơ thể của thần hồn, sự tồn tại trong quan tài đá cũng có thể hủy diệt mọi thứ trong thế gian ngay lập tức.

Ngay lúc này, quả cầu cực lớn trồi lên trước đó ở Côn Luân xuyên thẳng qua lối vào âm phủ, lao thẳng đến sông máu Huyết Dục.

Tiêu Chính Văn còn chưa hoàn hồn, vầng sáng màu bạc đó đã đến cạnh Tiêu Chính Văn.

Ngay sau đó sức mạnh khủng khiếp bùng phát trong người Tiêu Chính Văn.

Khí tức cả người Tiêu Chính Văn cũng tăng lên đến độ cao chưa từng có trước đó.

Rầm!

Tiêu Chính Văn tung một cú đấm, sức mạnh đủ để hủy diệt mọi thứ lập tức xuyên qua hành lang thời không dài đỡ lấy sự tấn công của khí tức đáng sợ đó.

“Âm!”

Âm thanh cực lớn xuyên qua cả vũ trụ, sự tôn tại đáng sợ trong quan tài đá dường như cũng nhận ra điều gì đó, chậm rãi quay về trong quan tài đá.

Quan tài đá biến mất, mọi ảo ảnh trước mắt Tiêu Chính Văn cũng không còn tăm hơi.

Lúc này cả người Dạ Ma Thiên đã ướt đâm mồ hôi lạnh, run lẩy bẩy ngồi bệt xuống đất.

Ông ta đã sợ đến mức hốt hoảng, mọi chuyện xảy ra vừa rồi không phải là ảo giác mà là thật.

Rốt cuộc người kia là ai?

Điều khiến Dạ Ma Thiên cảm thấy lạnh sống lưng nhất là sự tồn tại đó lại luôn ẩn mình trong trận pháp của mình, nghe có vẻ đáng sợ.

Ngay khi Dạ Ma Thiên ngã xuống, Trần Phong vội bước đến đỡ gã.

Lăng Phùng bên cạnh cũng nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt kiêng dè hơn.

Dạ Ma Thiên là thầy của hản, chỉ một trận thôi đã thất bại trong tay Tiêu Chính Văn, xem ra họ vẫn còn xem thường Tiêu Chính Văn quá.

Tiêu Chính Văn nhìn Dạ Ma Thiên đã khiếp sợ mặt mày trắng bệch, bình thản cười nói: “Xem ra ông cũng không biết nhiều về trận pháp của mình nhỉ”.

Thật ra mặc dù Tiêu Chính Văn cũng ngạc nhiên với cảnh tượng vừa rồi, nhưng khác với Dạ Ma Thiên, ảo ảnh đó vốn dĩ xa lạ với Tiêu Chính Văn.

Thế nên cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không quá bất ngờ với anh, Dạ Ma Thiên thì khác, trong trận pháp của mình mà lại ẩn chứa một sự †ồn tại đáng sợ, như thế cũng đủ khiến gã sợ bán sống bán chết rồi.

Trần Phong một tay đỡ Dạ Ma Thiên, một tay khác cầm thanh kiếm dài, cảnh giác nhìn Tiêu Chính Văn.

Hiển nhiên là chỉ dựa vào hắn và Lăng Phùng thì không bao giờ giết được Tiêu Chính Văn, nhưng Dạ Ma Thiên có thực lực cao nhất trong số họ đã trở nên như vậy rồi.

Càng chí mạng hơn là lúc này khí tức của Tiêu Chính Văn liên tục tăng thêm, nhoáng cái đã có thực lực cảnh giới Chân Tiên.

Trần Phong không có thời gian hỏi Dạ Ma Thiên rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.