Chiến Thần Bất Bại

Chương 4576:




Chương 4576

 

Chỉ cần có thể toàn thân rút lui, Tiêu Chính Văn cũng không còn gì nuối tiếc.

 

“Được rồi, nhưng cậu Tiêu phải nhớ kỹ, trong vòng một trăm ngày, cậu nhất định phải trở về, cho dù có thể cứu người nhà họ Trương hay không thì cậu cũng không được ở lại!”

 

Dù sao bây giờ Bàng Uyên cũng đã là người nhà họ Doanh, nếu không có sự cho phép của nhà họ Doanh, thì không thể đi cùng Tiêu Chính Văn, nhưng đây cũng là ý của Tiêu Chính Văn.

 

Có Bàng Uyên chiếu cố, cho dù anh không ở đây thì các thế lực cũng không dám manh động, càng không dám làm khó điện Thần Long.

 

Tiêu Chính Văn nhìn thành Minh Nguyệt tối đen rồi bước lên hư không.

 

Từ trên không nhìn xuống, thành Minh Nguyệt tối đen như thung lũng, phía dưới là một bầu không khí chết chóc, không có chút sinh khí nào!

 

Ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không thể nhìn thấy cảnh tượng bên dưới qua lớp sương mù dày đặc màu đen.

 

Tiêu Chính Văn cũng không do dự thêm nữa, anh bước thẳng vào thành Minh Nguyệt.

 

Khi bước vào làm sương đen dày đặc, Tiêu Chính Văn cảm thấy ớn lạnh.

 

Thật ra chỉ cần đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng, nóng lạnh sẽ không xâm nhập vào cơ thể nữa. Tiêu Chính Văn hiện giờ đã đạt đến Thiên Cảnh cấp một, cho dù ở Bắc Cực cũng không cảm thấy lạnh.

 

Nhưng bây giờ Tiêu Chính Văn cũng phải rùng mình một cái.

 

Lúc Tiêu Chính Văn bước vào màn sương đen, xung quanh dường như có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn.

 

Đôi mắt phẫn uất đó cứ nhìn theo Tiêu Chính Văn đi đến một ngọn đồi nhỏ rồi mới thu lại.

 

Vừa chạm đất, xung quanh bùng lên ngọn lửa ma mờ mịt, dưới ánh sáng xanh, cả ngọn đồi đầy xác chết.

 

Nhìn những xác chết này đa phần đều là người thuộc các thế lực trong thành Minh Nguyệt.

 

Nhưng cái chết của bọn họ vô cùng bi thảm, dường như trước khi chết đã trải qua cảnh tượng vô cùng kinh hoàng, cho đến lúc chết, nhiều người mắt vẫn trợn tròn.

 

“Ai?”

 

Lúc Tiêu Chính Văn đang nhìn những xác chết, đằng xa đột nhiên vang lên tiếng quát.

 

Ngay sau đó, một đám người vây quanh Tiêu Chính Văn, sau khi người đứng đầu nhìn rõ dáng vẻ của Tiêu Chính Văn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc!

 

“Anh Tiêu? Sao anh lại đến đây?”

 

Người đàn ông đứng đầu kinh ngạc hỏi liên tục.

 

“Anh Tiêu?”

 

Nghe đến cái tên này, đám người phía sau cũng nhanh chóng vây lên nhìn.

 

“Các người là…”

 

“Tôi tên Trương Quảng, là đệ tử thân truyền của gia chủ!” người đứng đầu chắp tay chào Tiêu Chính Văn rồi tự xưng tên tuổi.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Tình hình thế nào rồi?”

 

Thấy vẻ mặt của đám người Trương Quảng đều trắng bệch, yếu ớt, Tiêu Chính Văn có dự cảm không lành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.