Chiến Thần Bất Bại

Chương 4575:




Chương 4575

 

Tiêu Chính Văn cũng từng nghe về câu chuyện này, Bát Bái Chi Giao trong dân gian Hoa Quốc cũng có nhắc đến Dương Giác Ai và Tả Bạch Đào.

 

“Chuyện này là thật sao?” Tiêu Chính Văn cau mày hỏi.

 

Những câu chuyện lan truyền như vậy đa phần đều là tin đồn thất thiệt, dù sao âm phủ cũng cần thể diện.

 

“Đương nhiên là thật! Nhưng sau khi đánh bại Kinh Kha, ngay cả Tả Bạch Đào cũng bị bỏ lại âm phủ, không thể trở về thế gian nữa!”

 

Bàng Uyên khẽ thở dài.

 

Nếu gặp hai người họ ở âm phủ thì Bàng Uyên còn phải cung kính gọi hai người họ một tiếng tiền bối.

 

“Nói cách khác, âm phủ có thể giam giữ chúng ta mãi mãi?” vẻ mặt Tiêu Chính Văn nghiêm túc hơn.

 

“Có thể nói là vậy. Ngoài ra, âm phủ cũng không thể khống chế trời đất, dù sao đại đạo vô hình, không theo chúng sinh. Chỉ là nếu không muốn bị âm phủ giữ lại cũng không phải là không có cách, không biết cậu Tiêu từng nghe nói đến hồn phách chưa?”

 

Bàng Uyên nói tiếp.

 

Đương nhiên Tiêu Chính Văn biết con người có ba hồn bảy phách. Ba hồn là tinh khí thần.

 

Còn bảy phách là bảy cung bậc cảm xúc, bao gồm vui, buồn, giận dữ, lo lắng, ưu tư, sợ hãi, kinh ngạc.

 

Hợp lại được gọi là ba hồn bảy phách.

 

Nói một cách chính xác, cảm xúc của con người được điều khiển bởi bảy phách, còn ba hồn sinh ra đã có.

 

“Bình thường cho dù ta tiến vào âm phủ U Minh thì ba hồn sẽ ở lại thế gian, chỉ có bảy phách tiến vào âm phủ. Nhưng cứ mười ngày bảy phách sẽ suy yếu đi một phần”.

 

“Cho đến trăm ngày, bảy phách sẽ tan biến, đến lúc đó, ba hồn mới trở về âm phủ, đây cũng có nghĩa hồn về âm phủ!”

 

Bàng Uyên giải tích chi tiết.

 

Giam giữ linh hồn?

 

Tiêu Chính Văn quay đầu lại nói với Bàng Uyên: “Nói vậy có nghĩa là tướng quân Bàng biết làm thế nào để giữ được ba hồn?”

 

“Nói khó thì khó, nói dễ thì dễ! Chỉ cần vợ của cậu Tiêu gọi tên cậu ba lần vào mỗi buổi sáng trước khi mặt trời mọc thì chân hồn có thể lưu lại ở thế gian. Nhưng… sau một trăm ngày, ba hồn chắc chắn sẽ phải về âm phủ!”

 

Nói đến đây, sắc mặt của Bàng Uyên càng nghiêm túc hơn.

 

Giống như lúc nhỏ nhiều người bị dọa sợ đến mức mất hồn. Chỉ cần người thân gọi tên nhiều lần vào nửa đêm và sáng sớm thì có thể hoàn hồn.

 

“Cảm ơn tướng quân Bàng!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn nói với Long Nguyệt: “Lập tức cử người thông báo cho Vy Nhan, làm theo lời tướng quân Bàng, tôi đi rồi sẽ về. Mong tướng quân Bàng giúp tôi chăm lo cho điện Thần Long!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.