Chiến Thần Bất Bại

Chương 3714:




Thế nhưng bất cứ người nào tới được cảnh giới giống như ông ta, có ai không phải là nhân vật lớn trấn giữ một phương?

 

Cũng có ai không phải anh hùng hào kiệt lưu danh sử sách?

 

Dù gì ngay cả loại người như Đổng Thừa cũng nổi danh ở vùng ngoài lãnh thổ, huống hồ là ông ta?

 

“Không ngờ Thiên Đạo Minh Ước lại bị một thằng ranh nhỏ tuổi làm cho phải đầu hàng khuất phục! Xem ra chúng ta đều già rồi!”

 

Bên trên một chòi nghỉ mát, một ông lão tóc trắng buông quân cờ trong tay xuống, ánh mắt ưu tư nhìn về phía xa.

 

“Tên này quả thực hơi vượt quá dự liệu của chúng ta rồi, thế nhưng quá cứng thì dễ gãy, càng là người cường thế như cậu ta thì sẽ càng chuốc lấy nhiều tai hoạ chết chóc!”

 

“Thiên Đạo Minh Ước nào có dễ ức hiếp như vậy? Ngay cả Hạng Vũ cũng chết thảm trong tay Thiên Đạo Minh Ước, ôi, cậu ta vẫn còn quá trẻ!”, một ông lão mặc áo dài màu đen bên cạnh lắc đầu thở dài.

 

“Bảo tôi rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ, không phải là không thể, chỉ cần ông quỳ tiễn mười dặm, Tiêu Chính Văn tôi tuyệt đối không ở lại vùng ngoài lãnh thổ thêm một giây!”, Tiêu Chính Văn lại lên tiếng.

 

Cái gì?

 

Bảo Đổng Thừa quỳ tiễn mười dặm?

 

“Tiêu Chính Văn! Cậu đừng có ức hiếp người thái quá! Tôi…”

 

Không đợi Đổng Thừa nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã lạnh lùng ngắt lời, nói: “Nếu như không lo lắng tới sự được mất của Hoa Quốc, ông cho rằng chuyện ngày hôm nay có thể bỏ qua như vậy hay sao?”

 

“Nhà họ Đổng ông không tầm thường, Tiêu Chính Văn tôi cũng không phải tuỳ tiện loại người nào cũng có thể ức hiếp được!”

 

Giọng nói của Tiêu Chính Văn lại vang lên, vang vọng khắp cả vùng ngoài lãnh thổ!

 

Thế nhưng không có ai cho rằng Tiêu Chính Văn đang nói quá!

 

Dù gì một khi khu vực chết chóc đáng sợ đó được hình thành, cả vùng ngoài lãnh thổ đều sẽ biến thành chỗ chết.

 

Lúc này, Đổng Thừa đã tức tới độ đầu ong ong, hai mắt cũng hoa cả lên.

 

Ông ta đã không quan tâm tới thể diện nhận tội với Tiêu Chính Văn, thế nhưng Tiêu Chính Văn thì hay rồi, anh được voi đòi tiên, còn muốn bắt ông ta đích thân quỳ tiễn mười dặm!

 

“Ông Khổng, ông cũng nghe thấy rồi, cậu ta bảo tôi quỳ xuống! Còn phải quỳ tiễn cậu ta mười dặm!”, sắc mặt Đổng Thừa âm trầm tới độ gần như muốn nhỏ ra máu!

 

“Đổng Thừa, đây vốn dĩ chính là chuyện do ông tự chuốc lấy, ý định của nhà họ Khổng là bảo ông kết giao lôi kéo, mà ông thì sao? Ông cảm thấy mọi hành vi của mình có thể qua được khỏi tai mắt của nhà họ Đổng và nhà họ Khổng hay sao?”

 

“Tôi đã không ngừng cảnh cáo ông, đối đãi với Tiêu Chính Văn phải khách khí một chút, ông không chịu nghe theo nên mới gây nên hoạ lớn như vậy, nếu cậu ta đã bảo ông quỳ, vậy thì ông quỳ đi!”

 

Nho sĩ trung niên bất lực lắc đầu.

Cậu ta bảo ông quỳ, vậy thì ông quỳ đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.