Chiến Thần Bất Bại

Chương 3710:




Chương 3710

 

Nho sĩ trung niên nói với vẻ hết sức nghiêm túc.

 

“Ông Khổng chắc là đang lo nghĩ quá nhiều rồi, cậu ta cũng chỉ có một mình, muốn khiến cho rêu Địa Ngục tồn tại lâu dài, e rằng ngay tới huyết tộc cũng không lấy ra được tử khí nồng đậm tới thế!”

 

“Một mình cậu ta thì sao có thể làm được?”

 

Đổng Thừa vẫn kiên quyết cãi lý, không phải ông ta chưa từng nghĩ tới hậu quả mà nho sĩ trung niên nói tới, chỉ có điều năm đó huyết tộc cũng từng có dã tâm y như vậy, thế nhưng hậu quả thì sao?

 

Vùng ngoài lãnh thổ không phải vẫn bình thường, càng không hề bị loài rêu Địa Ngục bao phủ!

 

Dẫu sao thì sức sống của vùng ngoài lãnh thổ cũng quá mạnh mẽ, muốn chặn nó vĩnh viễn bên dưới lòng đất tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

 

“Dù chỉ có một phần mười nghìn khả năng cũng tuyệt đối không được khinh suất! Một khi thật sự xuất hiện hậu quả như vậy, chúng ta chắc chắn chỉ còn đường chết mà thôi!”

 

Vẻ mặt của nho sĩ trung niên càng trở nên lạnh lùng, sự việc quan trọng, ông ta nào dám qua loa dù chỉ một chút!

 

Một khi thật sự giống như những gì ông ta nghĩ, vậy thì thứ bị tiêu diệt sẽ không chỉ là cả Đông Vực, e rằng ba khu vực còn lại cũng sẽ bị liên luỵ, tới lúc đó, cả vùng ngoài lãnh thổ đều sẽ biến thành địa ngục trần gian!

 

Tới lúc đó, nơi này sẽ không còn bất cứ loài vật gì có sức sống nữa, những cao thủ vùng ngoài lãnh thổ đang ở chiến trường vùng ngoài vũ trụ đều sẽ vĩnh viễn bị nhốt tại vùng ngoài vũ trụ, vừa không thể trở về vùng ngoài lãnh thổ, vừa chẳng có cách nào trở về thế tục!

 

Kết quả như vậy, bất cứ ai cũng không muốn nhìn thấy!

 

“Tên Tiêu Chính Văn đáng chết, vậy mà…”

 

Đổng Thừa cực kỳ không cam tâm nghiến răng nghiến lợi, ông ta không cam tâm thả cho Tiêu Chính Văn rời đi như thế, nhưng mệnh lệnh của nho sĩ trung niên, ông ta cũng không dám không nghe theo!

 

“Người đâu, mở đường qua lại!”, Đổng Thừa nghiến răng căn dặn.

 

Chẳng bao lâu sau, chỉ thấy một tia sáng huyền ảo loé lên từ trang viên Đổng Thừa, sau đó trên bầu trời cũng hình thành một lối qua lại cực lớn.

 

Khi con đường qua lại được hình thành thì cũng chậm rãi kéo dài về phía Tiêu Chính Văn.

 

Mà Tiêu Chính Văn lại chẳng buồn liếc nhìn lấy một lần, vẫn đang nhắm mắt ngồi đó.

 

Lúc này, địa vực bị tử khí bao vây ngày càng trở nên rộng hơn, ngay cả lãnh đạo cấp cao của Thiên Đạo Minh Ước cũng vì thế mà kinh động.

 

“Đổng Thừa! Còn không để cho cậu ta mau chóng rời đi!”

 

Một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang lên giữa không trung, khiến cho Đổng Thừa chấn động tới độ tai ê rần, hai mắt cũng hoa hết cả lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.