Chiến Thần Bất Bại

Chương 3709:




Chương 3709

 

“Anh Tiêu, nếu như còn tiếp tục thế này, e rằng ngay tới mặt đất dưới chân chúng ta cũng sẽ…”

 

Bạch Ngọc Trinh lúc này cũng hơi hoang mang.

 

Cách anh vài dặm bên ngoài đang là cảnh tượng tử khí bao trùm, mà bên trong mấy dặm nơi có Tiêu Chính Văn làm trung tâm lại bừng bừng sức sống, thậm chí còn ngưng kết lại như mưa.

 

Tiêu Chính Văn chậm rãi mở hai mắt ra, điềm nhiên cười nói: “Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi!”

 

Nói xong, chỉ thấy trên người Tiêu Chính Văn đột nhiên phát ra ba tia sáng huyền ảo, một tia màu bạc, một tia màu đỏ, một tia màu vàng!

 

Ba tia sáng huyền ảo giống như ba con rồng, không ngừng uốn lượn xung quanh người Tiêu Chính Văn, mà hình thái cực âm dương trên đỉnh đầu anh cũng to ra không chỉ gấp đôi!

 

“Ầm!”

 

Hình thái cực âm dương cực lớn điên cuồng thu nạp sức sống, đồng thời tử khí dồi dào cũng được phun ra từ bên phía màu đen!

 

“Không ổn rồi!”

 

Đôi đồng tử của nho sĩ trung niên vừa mới tháo chạy khỏi hang núi khẽ co lại, vội vàng hoá thành một tia sáng, bay thẳng về phía trang viên Đổng Thừa.

 

Đổng Thừa đang cười lạnh lùng đợi xem trò vui của Tiêu Chính Văn, đột nhiên có một tia sáng lao thẳng xuống trước mặt ông ta.

 

“Ông Khổng!”, Đổng Thừa lập tức rũ bỏ vẻ cao ngạo ban nãy, đầu tiên là sải bước tiến lên trước, chắp tay chào hỏi nho sĩ trung niên kia!

 

“Mau mở đường qua lại ra, cho Tiêu Chính Văn rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ!”, nho sĩ trung niên thần sắc lạnh lùng, dùng chất giọng ra lệnh nói.

 

“Ơ…ông Khổng, chuyện này e là không thoả đáng đâu? Tôi vẫn chưa nhận được mệnh lệnh của lãnh đạo cấp cao nhà họ Đổng, tôi không có quyền mở đường qua lại thả cho Tiêu Chính Văn đi đâu!”

 

“Hơn nữa, mệnh lệnh phong toả mọi đường qua lại, nhốt Tiêu Chính Văn vào bên trong vùng ngoài lãnh thổ là do lãnh đạo cấp cao của nhà họ Khổng đích thân truyền xuống, nhà họ Đổng chúng tôi chỉ làm theo mà thôi, e rằng ông không đại diện được cho lãnh đạo cấp cao của nhà họ Khổng đâu nhỉ?”

 

Đổng Thừa nhướn mắt nhìn về phía nho sĩ trung niên, không cam tâm nói.

 

“Hồ đồ!”

 

Nho sĩ trung niên phẫn nộ quát lên một tiếng: “Ông cho rằng mục đích của Tiêu Chính Văn chỉ là biến phạm vi mấy chục nghìn dặm này trở thành một vùng đất chết hay sao?”

 

“Một khi số rêu Địa Ngục đó được hình thành, vậy thì sức sống của cả vùng ngoài lãnh thổ đều sẽ bị hút cạn, sinh tử sẽ hoà vào nhau ở chính nơi này”.

 

“Tới lúc đó sẽ có thể hình thành bão táp Âm Dương, thậm chí sẽ mở được cánh cửa vĩnh viễn không nên mở ra! Tới lúc đó, đừng nói là Đổng Thừa ông, dù là nhà họ Đổng mấy người cũng không gánh nổi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.