Chiến Thần Bất Bại

Chương 3681:




Tuy thực lực của người trong gia tộc y dược không cao, nhưng dù một nhân vật nhỏ trong gia tộc y dược cũng có mối quan hệ rất rộng!

 

Bất kể là ai, chọc tới gia tộc y dược chẳng khác nào chọc tới thế lực khắp nơi đứng sau lưng gia tộc y dược!

 

Cho dù là cao thủ Đế Cảnh cũng không dám tùy tiện đắc tội người trong gia tộc y dược dù đối phương chỉ là một người học nghề nho nhỏ, hay đối phương chỉ là những đệ tử của danh y!

 

Giờ phút này tất cả mọi người trên núi Vân Hà đều ngơ ngác nhìn thi thể của Trương Cảnh Nhạc, Tiêu Chính Văn nói giết là giết?

 

Đến lúc chết, trong ánh mắt Trương Cảnh Nhạc còn tràn đầy vẻ không dám tin và không cam lòng!

 

Nhưng khi đầu rơi xuống, ông ta mới chợt tỉnh ngộ, người mình đang đối mặt là Tiêu Chính Văn danh tiếng lẫy lừng ở giới thế tục!

 

Người ông ta đối mặt còn là vua Bắc Lương của Hoa Quốc, người đàn ông sống sót từ giữa núi thây biển máu, trong vô số lần đại chiến!

 

“Tiêu Chính Văn! Cậu biết người cậu giết là ai không? Cậu có biết, gia tộc y dược đáng sợ đến mức nào không?”, lão cung chủ của Bích Hà Cung đột nhiên chỉ vào Tiêu Chính Văn hét lên giận dữ.

 

“Sau này nếu trăm ngàn dặm quanh Vinh Thành có người bị thương thì ai điều trị đây? Cậu cho rằng đại tài trong gia tộc y dược chỉ là củ cải trắng thôi sao?”

 

“Cậu có biết thanh kiếm của cậu chém xuống đắc tội với bao nhiêu đại tài và bao nhiêu thế gia không?”

 

Lúc này, mọi người ở đây không khỏi kinh ngạc, liếc nhìn Tiêu Chính Văn với ánh mắt phẫn nộ!

 

Dù Trương Cảnh Nhạc không thuộc nhóm người đứng đầu trong gia tộc y dược, nhưng mấy trăm nghìn dặm quanh Vinh Thành không có Trương Cảnh Nhạc thứ hai, đây cũng là sự thật không ai chối cãi!

 

“Vậy thì sao?”, tay Tiêu Chính Văn cầm kiếm Tần Vương, đứng yên ngạo nghễ!

 

Ăn miếng trả miếng!

 

Nếu thế lực khắp nơi ở vùng ngoài lãnh thổ có thể tùy ý làm bậy ở thế tục, vậy sao anh phải để ý đến sự sống chết của người ở vùng ngoài lãnh thổ?

 

“Cậu… Cậu…”

 

“Soạt!”

 

Một tia sáng lạnh lùng thoáng qua, kiếm Tần Vương khẽ rung trên không trung, lại một cái đầu người bay lên cao!

 

Thi thể không đầu của lão cung chủ Bích Hà Cung lập tức ngã xuống.

 

Vù!

 

Khi trên bầu trời tỏa ra ánh sáng chói mắt kia lần nữa, khắp Đông Vực cũng hoàn toàn bối rối!

 

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, liên tiếp ba vị cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng mất mạng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Giây kế tiếp, ánh mắt của Tiêu Chính Văn chậm rãi chuyển sang Khổng Thiên Thu!

“Anh…anh Tiêu, chúng ta đều là con cháu Hoa Quốc, có chuyện gì thì mọi người đều có thể ngồi xuống từ từ nói!” Khổng Thiên Thu đâu còn sự kiêu ngạo lúc trước?

Giờ phút này, hắn hoàn toàn sợ hãi.

Hơn nữa hắn chưa bao giờ cảm nhận được cái chết gần trong gang tấc như vây!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.