Chiến Thần Bất Bại

Chương 3672:




Chương 3672

 

Vốn dĩ ông ta đã bị thương rất nặng, lúc này chỉ có thể phát huy được 40% thực lực, nhưng cho dù như vậy, ông ta cũng không cam lòng bị một tên tiểu bối như Tiêu Chính Văn đánh bại trước mặt mọi người!

 

Cho dù có chết, ông ta cũng sẽ cố hết sức mình để kéo Tiêu Chính Văn cùng xuống địa ngục!

 

Nếu người mà Tiêu Chính Văn đối mặt với chỉ là cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp một cấp hai, e rằng vào lúc này ông ta đã chết dưới mũi giáo Bá Vương rồi!

 

Nhưng dù sao Khổng Hữu Đạo cũng là cao thủ Nhân Hoàng cấp năm, cho dù không thể phát huy hết sức chiến đấu, nhưng tuyệt đối cũng không phải là người mà cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai có thể so sánh được!

 

Dù gì trong cảnh giới Nhân Hoàng, sự cách biệt giữa mỗi một cấp đều như một rãnh trời, tuyệt đối không phải là thứ mà cảnh giới Nhân Vương có thể tưởng tượng!

 

Nhưng ngay cả như vậy, Khổng Hữu Đạo lúc này vẫn cảm thấy bất lực. Nếu không bày ra chiêu thức liều mạng, lật ra tất cả những con át chủ bài, căn bản không thể làm gì được Tiêu Chính Văn!

 

Giờ phút này, Tiêu Chính Văn khí thế ngút trời, vung tay lên lại là một đòn cái thế, ngang tàng đánh qua!

 

Nhìn thấy một giáo của Tiêu Chính Văn đâm đến, Khổng Hữu Đạo gào lên một tiếng, kiếm Nho Quân một lần nữa lại bay về tay ông ta, cắn răng chịu đựng cơn đau dữ dội từ lòng bàn tay, Khổng Hữu Đạo vung kiếm nghênh đón cây giáo Bá Vương!

 

“Rắc!”

 

Một âm thanh lanh lảnh không gì sánh được truyền đến, Khổng Hữu Đạo chỉ cảm thấy mình như bị một ngôi sao băng nhỏ đập vào lồng ngực, bay thẳng ra ngoài.

 

Mà kiếm Nho Quân trong tay ông ta cũng bị gãy nát trong nháy mắt, gãy thành vô số mảnh, từ trên không trung rơi xuống tán loạn!

 

“Cái gì?”

 

Khổng Hữu Đạo ngơ ngác nhìn mảnh kiếm Nho Quân duy nhất còn sót lại trong tay, trong lòng run lên không ngừng!

 

Đây là thanh trường kiếm mà năm đó Khổng Khưu đã sử dụng, mặc dù không thể so sánh với những thần khí thượng cổ như cây giáo Bá Vương hay kiếm Tần Vương, nhưng cũng chỉ thua kém một bậc mà thôi!

 

Chỉ một nhát giáo của Tiêu Chính Văn đâm qua lại khiến kiếm Nho Quân gãy rời!

 

“Vụt!”

 

Cây giáo Bá Vương chỉ dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục đâm đến!

 

Tiêu Chính Văn vung giáo khí thế như rồng, thế tiến công vô cùng lạnh lùng, hơn nữa bất cứ ai có mắt tinh tường đều có thể nhìn ra rằng, cho đến bây giờ, Tiêu Chính Văn còn chưa dốc hết toàn lực mà vẫn còn có không gian để thăng cấp!

 

“Phù!”

 

Vai của Khổng Hữu Đạo nở ra một bông sen máu.

 

“Á!”

 

Cùng với tiếng hét thảm truyền đến, cơ thể của Khổng Hữu Đạo rơi thẳng xuống đất!

 

Lúc này, mọi người xung quanh hoàn toàn sững sờ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.