Chiến Thần Bất Bại

Chương 3671:




Chương 3671

 

Trong lúc nhất thời, trên mặt không ít người đều lộ rõ sự lo lắng.

 

Vốn các phe vùng ngoài lãnh thổ muốn chuyển chiến trường đến thế tục, nhưng đột nhiên Tiêu Chính Văn xuất hiện ngang trời, khiến cho kế hoạch của họ trở nên vô cùng xa vời!

 

Giờ phút này, tay Tiêu Chính Văn vung cây giáo Bá Vương như rồng, cây giáo đâm ra nhanh như một phát súng, thật sự giống như Bá Vương còn sống trên đời!

 

Khổng Hữu Đạo lại dần dần rơi vào thế yếu, bất kể là tốc độ hay lực đạo ra chiêu cũng chênh lệch khá xa so với trước!

 

Giờ phút này, chỉ cần Tiêu Chính Văn có thể xông thẳng về phía trước, khống chế thế tấn công của Khổng Hữu Đạo thì đánh bại Khổng Hữu Đạo cũng chỉ là vấn đề thời gian!

 

“Thương long rời biển!”

 

Khí thế của Tiêu Chính Văn đột nhiên biến đổi, cây giáo Bá Vương cũng giống như có sức sống trở lại, như một con rồng bạc liên tục tạo ra những cú công kích trí mạng về phía Khổng Hữu Đạo!

 

“Khổng Hữu Đạo thất bại rồi!”, người đàn ông trẻ tuổi nhà họ Bạch mở miệng nói nhỏ.

 

Giờ phút này, Tiêu Chính Văn đã hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, như vậy tiếp theo e rằng ngay cả chống đỡ cũng là một hy vọng xa vời đối với Khổng Hữu Đạo!

 

Thay vì nói Tiêu Chính Văn thắng ở chiêu thức hoặc trận pháp, chi bằng nói Tiêu Chính Văn thắng ở một chữ “Thế”!

 

Loại “thế” này chính là thế của đất trời, còn là thế của khí vận!

 

Một khi có được loại “thế” này, mỗi một chiêu cũng sẽ giống như dời núi lấp biển, thế như chẻ tre!

 

“Mày… Chịu chết đi!”

 

Dường như Khổng Hữu Đạo cũng cảm thấy Tiêu Chính Văn rất khác ban đầu, giờ phút này, “thế” không đứng về phía ông ta, ngược lại là Tiêu Chính Văn càng lúc càng có khí thế chuyển dời núi sông!

 

Cứ thế này, đừng nói bắt sống Tiêu Chính Văn, mà ngay cả tính mạng ông ta cũng sẽ khó giữ được!

 

Nghĩ tới đây, đột nhiên khí tức Khổng Hữu Đạo dâng cao lần nữa, tay ông ta giơ kiếm chém xuống!

 

“Sống chết vốn dĩ luân hồi, đất trời này sao có thể để cho ông tùy ý làm loạn? Nho Quân? Thế gian này trước nay không có Nho, lại càng không nên có Nho Quân!”, Tiêu Chính Văn cười nhạt, giơ tay lên đâm cây giáo chấn động đất trời!

 

Hai sức mạnh va chạm vào nhau, sau một âm thanh lớn kinh thiên động địa, tình thế của cây giáo Bá Vương rõ ràng đã áp đảo kiếm Nho Quân một bậc!

 

Vào lúc này, cây giáo Bá Vương hơi rung lắc, một luồng khí thế hào hùng không ngừng tỏa ra!

 

Trong lòng Khổng Hữu Đạo vô cùng chấn động, uy lực của cây giáo Bá Vương quá mạnh, kiếm Nho Quân căn bản không thể đọ sức với nó được.

 

Cộng thêm luồng khí tức của rồng trong cơ thể Tiêu Chính Văn càng khiến cho uy lực của cây giáo Bá Vương đã tăng lên gấp bội!

 

Thậm chí ngay cả tay của Khổng Hữu Đạo cũng bị nứt ra, kiếm Nho Quân lập tức tuột khỏi tay, quét ra một đường vòng cung lạnh lẽo bi thảm trên bầu trời!

 

“Tiêu Chính Văn! Hôm nay có chiến đấu đến chết tôi cũng phải kéo cậu theo!”

 

Tiếng gào của Khổng Hữu Đạo vô cùng cuồng loạn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.