Chiến Thần Bất Bại

Chương 1795:




Đồng thời cũng là anh em kết nghĩa của Trương Nguyệt Đông, hai người họ họ cùng nhau trưởng thành, cùng nhau học nghệ tại nhà họ Trương mười năm, sau đó Lâm Phi Dương mới được đưa đến Thiên Sơn.

 

Đừng thấy Trương Nguyệt Đông nhân phẩm không tốt mà coi thường, ngay cả gian thần Tần Cối còn có vài người bạn, huống chi là Trương Nguyệt Đông!

 

“Đây chẳng phải là đệ tử của thủ lĩnh trận tông Thiên Sơn sao? Tiêu Chính Văn đắc tội với cả Thiên Sơn rồi à?”

 

Viên Sùng Long nhỏ giọng nói.

 

Đông Phương Tiếu bên cạnh chế nhạo: “Tiêu Chính Văn không nên giết Trương Nguyệt Đông! Nhà họ Trương và Thiên Sơn có quan hệ với nhau! Người này là anh em kết của của Trương Nguyệt Đông!”

 

Lúc này Viên Sùng Long mới hiểu ra, gật đầu lia lịa, trong lòng càng thêm tự tin.

 

Tuy Lâm Phi Dương mới chỉ hai mươi ba tuổi, nhưng thực lực của hắn không hề kém cạnh bậc tiền bối như Cừu Vạn Lý và Đoàn Hải Long.

 

Chỉ riêng điều này cũng có thể thấy Thiên Sơn đáng sợ đến thế nào!

 

“Cậu bạn không cần vội, đợi Tiêu Chính Văn đến, tôi cũng muốn đòi lại công bằng, chúng ta cứ ngồi xuống trước đã!”

 

Cừu Vạn Lý mỉm cười, giọng điệu vô cùng lịch sự.

 

Lâm Phi Dương quay đầu liếc nhìn Cừu Vạn Lý, khóe miệng hơi nhếch lên, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu chắp tay với Đoàn Hải Long, rồi nhanh chóng bước đến ngồi xuống ghế bên cạnh ghế chủ tọa.

 

Thật ngông cuồng!

 

Đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người về Lâm Phi Dương.

 

Nhưng sự ngông cuồng này lại vô cùng tự tin.

 

Chưa nói đến việc phía sau Lâm Phi Dương có Thiên Sơn, chỉ riêng thực lực của hắn cũng đã đè bẹp hầu hết tất cả các võ tông.

 

Ồ!

 

Viên Sùng Long liếc mắt nhìn Lâm Phi Dương, nhỏ giọng nói với Đông Phương Tiếu: “Tiền bối Đông Phương, người này thật ngông cuồng, ngay cả Cừu Vạn Lý chào hỏi với hắn mà hắn cũng dám phớt lờ?”

 

“Hừ, ngông cuồng?”

 

Đông Phương Tiếu vuốt râu, liếc nhìn Viên Sùng Long nói: “Chắc cậu không biết hắn là người thế nào nhỉ?”

 

“Ồ? Hắn không phải chỉ là một đệ tử của Thiên Sơn thôi sao?”

 

Viên Sùng Long nhíu mày hỏi.

 

Đông Phương Tiếu gật đầu nói: “Cậu biết Võ Thí Thiên chứ, ông ta cũng là đệ tử của thủ lĩnh trận tông Thiên Sơn, xét theo thế hệ thì Lâm Phi Dương là sư đệ của ông ta!”

 

“Mặc dù Cừu Vạn Long không tầm thường, nhưng lại không có người chống lưng. Còn Lâm Phi Dương có danh phận rõ ràng, có võ tông, có danh sơn, còn có thực lực, chắc chắn không yếu hơn Cừu Vạn Lý, vì vậy hắn không cần kiêng nể Cừu Vạn Lý”.

Nghe Đông Phương Tiếu nói xong, Viên Sùng Long hít một hơi thật sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.