Chiến Thần Bất Bại

Chương 1789:




Dược sư Hoàng lắc đầu nói: “Đại hội liên minh võ thuật là sân nhà của Đoàn Hải Long, ông ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn gì, nhưng Tiêu Chính Văn chỉ có một mình ứng chiến mà thôi!”

 

“Thiên hạ võ tông, anh hùng tập hợp, một mình Tiêu Chính Văn cho dù toàn thân bọc sắt thì cũng chỉ có thể bóp nát vài cây đinh!”

 

“Sông có khúc, người có lúc! Bây giờ Long Các cũng được, Thiên Tử cũng được, thậm chí bao gồm cả võ tông, ai cũng không cứu nổi Tiêu Chính Văn, chỉ xem lần này, không biết Võ Thí Thiên có đến hay không”.

 

“Nếu Võ Thí Thiên cũng được mời đến thì Tiêu Chính Văn sẽ thêm phần chết!”

 

Dược sư Hoàng vừa nói vừa chắp tay sau lưng đi đi lại lại.

 

Tiêu Chính Văn sống hay chết đều không liên quan gì đến cụ ta.

 

Nhưng chuyện này đã đến một nút thắt khác.

 

Xét đến lợi ích của Dược Vương Cốc, chỉ khi đứng về phía đối đầu với Tiêu Chính Văn thì mới có thể đạt được tối đa lợi ích, mà ông cụ ở Côn Luân kia mới là nhân vật khiến dược sư Hoàng lo lắng nhất.

 

Ai dám bảo đảm rằng cụ ấy sẽ không xuất hiện đột ngột như mọi khi trong ngày hôm đó?

 

Thực lực Đoàn Hải Long chắc chắn không thể sánh bằng người đó.

 

Chỉ trong một cái búng tay của người đó cũng có thể khiến xóa sổ bọn họ.

 

“Cốc chủ, lẽ nào lần này, ông không đi sao?”

 

Đại trưởng lão cau mày hỏi.

 

“Nói tôi bị bệnh không thể ra ngoài, ông và Tam trưởng lão hãy thay tôi đến đó. Trong tình huống này, tôi đi cũng không tiện! Dù sao tôi cũng là cốc chủ, nếu không thể hiện rõ lập trường thì khó tránh khỏi va chạm, nhưng thế sự khó lường!”

 

“Nếu chọn sai thì Dược Vương Cốc chúng ta khó mà trở lại lần nữa, mọi người hãy nhớ những lời tôi vừa nói, không được đứng về phe ai cả!”

 

Dược sư Hoàng trầm giọng nói.

 

“Được, tôi sẽ làm theo lời cốc chủ, đến đó xem trò vui!”

 

Đại trưởng lão nặng nề gật đầu.

 

Dược sư Hoàng gật đầu nói: “Ừ, mọi người thu xếp đi rồi nhanh chóng lên đường càng sớm càng tốt, có tin tức gì phải chú ý nghe ngóng!”

 

Nói xong, dược sư Hoàng chắp tay sau lưng đi ra sân sau.

 

Trong sân sau của Dược Vương Cốc, trước một chiếc bàn vuông đặt tinh hoa trận pháp được miêu tả chi tiết.

 

Nếu Tiêu Chính Văn ở đây, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết đây là phần tài liệu anh gửi cho Long Ngao, Long Hình và Long Nguyệt.

 

Dược sư Hoàng đưa tay cầm lấy tinh hoa trận pháp, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, tờ giấy lập tức hóa thành bột.

 

“Hừ, Tiêu Chính Văn, lần này cậu phải đặt cược mạng sống của mình, trừ phi người đó tới cứu cậu, nếu không… ha ha ha!”

 

Dược sư Hoàng cười khẩy rồi ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời.

 

Cụ ta đã chờ đợi mấy chục năm, khổ tâm vất vả mấy chục năm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hỗn loạn này.

 

Sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn đã khiến dược sư Hoàng sửng sốt, nhưng cũng khiến cụ ta thích thú.

 

Nếu không có Tiêu Chính Văn thì sẽ không có tình trạng hỗn loạn ngày hôm nay.

 

Có lẽ…

 

Nghĩ đến đây, dược sư Hoàng nở nụ cười nham hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.