Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 17:




Chương 17

“Vợ, anh không có giả mạo.” Tiêu Thanh nghiêm túc nói.

Mục Thiên Lam hận không thể cầm điện thoại di động đập lên trên đầu anh: “Anh có nghèo như thế nào đi nữa thì tôi cũng sẽ không ly hôn với anh, nhưng mà nếu như anh còn dám nói một câu không giả mạo nữa thì tôi sẽ lập tức ly hôn với anh, anh có tin hay không!”

Tiêu Thanh là người như thế nào, cô rõ ràng nhất, một người con của gia đình nghèo chịu khổ chịu cực lao động †ay chân điển hình, thật ra thì nếu như cô là cô gái của gia đình bình thường, có một người chồng như vậy sẽ rất hạnh phúc, nhưng cô không phải cô gái của gia đình bình thường, là cô gái của một gia đình ưa nịnh bợ, đã định sẵn hôn nhân của cô và Tiêu Thanh sẽ không có kết quả tốt, ít nhất trước khi cô tàn hoa ít bướm thì cha mẹ cũng sẽ ép cô ly hôn, nhưng cô không muốn làm tổn thương Tiêu Thanh, thà chạy đua với thời gian, cô tin tưởng sẽ có một ngày ổn định. Nhưng Tiêu Thanh xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của cô, vậy thì cắt đứt quan hệ, từ đây mỗi người chia đôi chân trời.

“Được rồi.”

Tiêu Thanh vui vẻ cười một tiếng, lời này của vợ thật là ấm lòng người.

Chỉ cần trong mắt cô có người chồng này thì cần gì phải đi quan tâm người khác nghĩ thế nào về anh? Cứ mặc kệ bọn họ đi, người làm trời nhìn, chờ tai nạn rớt xuống trên đầu bọn họ, xem bọn họ hối hận như thế nào.

“Ha ha, không dám tiếp tục giả mạo đúng không?” Mục Hải Long đắc ý cười to.

Mục Hải Yến cả giận nói: “Mục Thiên Lam, người chồng rác rưởi của cô dám giả mạo chồng tôi, làm tôi vô cùng buồn nôn, cô hãy lập tức ly hôn với anh †a, tôi không muốn nhìn thấy tên rác rưởi này lắm!”

Mục Thiên Lam gượng cười vui vẻ nói: “Hải Yến, Tiêu Thanh nhất thời hồ đồ, chị đừng so đo với anh ta, phu nhân chiến thần phải có chút độ lượng, làm khó dễ với một tên nghèo thì lại không độ lượng lắm đâu.”

“Cô đang dạy dỗ tôi sao?” Mục Hải Yến lạnh lùng nói.

Mục Thiên Lam liền vội vàng lắc đầu: “Tôi không có.”

“Vậy thì cô hãy ly hôn với tên rác rưởi này đi!”

Mục Hải Yến dùng giọng ra lệnh.

Mục Thiên Lam cắn răng: “Chị không có tư cách bắt tôi ly hôn.”

“Được, rất tốt.” Mục Hải Yến tức giận không chịu được, quét mắt nhìn mấy tổng giám đốc nói: “Công ty Feida của Mục Thiên Lam không thành công, thiếu ngân hàng hai khoản tiền vay, một khoản mười lăm tỷ mấy ngày nữa sắp đến hạn thanh toán, một khoản còn hơn một tháng nữa đến hạn, ai trong mấy người có quan hệ với hai ngân hàng Xây dựng và ngân hàng Truyền thông thì bảo bọn họ lập tức đòi liền lại, không trả sẽ để cho cô ta phá sản!”

“Tôi cóI”

“Tôi cũng cóI”

Chu Chấn Phong và mấy tổng giám đốc rối rít giơ tay, sau đó đều bấm điện thoại.

Mục Thiên Lam kinh hoảng nói: “Hải Yến, chị không thể làm như vậy, Công ty Feida không chỉ là nhà tôi mà cũng là nhà của chị, chị không thể để cho Công ty Feida phá sản được.”

Mục Hải Yến ha ha cười to: “Nhà tôi thiếu chút tiền này sao? Hơn nữa, một công ty không có tiền để trả nợ thì cần làm gì? Cho cô đó, sau này Feida và gia đình cô không liên quan gì đến nhà tôi nữa. Cô kinh doanh tốt, kiếm nhiều tiền hơn nữa thì đều là của cô, nếu như cô không có năng lực kinh doanh, phá sản thì đừng cầu xin nhà tôi và bà nội, sau này nhà cô không có gì ăn cũng đừng đến nhà tôi đòi tiền.”

Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh quýnh lên, rối rít cầu xin Mục Hải Yến tha thứ.

Mục Hải Yến hừ lạnh nói: “Ai bảo Thiên Lam không ly hôn với tên rác rưởi đã đắc tội tôi, vậy tôi phải bắt cô ta trả giá thật lớn!”

Mục An Minh tức bể phổi, hét với Mục Thiên Lam: “Vì một tên rác rưới, đắc tội con phượng hoàng Hải Yến, công ty phá sản, cả nhà không có gì ăn, con mới thấy vui mừng đúng không?”

Ngô Tuệ Lan lại giống như người điên, tay đấm chân đạp Tiêu Thanh.

“Con quả thực không chịu nổi mọi người, ép con chết mọi người mới vui đúng không?”

Mục Thiên Lam bỏ chạy, nước mắt tuôn ra như suối, che miệng bỏ chạy.

“vợ!”

Tiêu Thanh kêu một tiếng, hung tợn bỏ lại cho Mục Hải Yến một câu nói: “Cô sẽ vì hành động của cô mà trả một cái giá đau đớn, không tin thì cô cứ chờ xeml”

Dứt lời, anh lập tức đuổi theo.

Khi Mục Thiên Lam chạy ra khỏi biệt thự của nhà họ Chu, điện thoại di động vang lên, tay cô run run bắt máy.

“Tổng giám đốc Mộc, khoản tiền mười lăm tỷ cô vay ngân hàng tôi đó, trưa mai trước mười hai giờ nếu như không trả nổi, thì tôi sẽ báo với tòa án xin đấu giá Feida.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.