Chiến Soái Tiêu Thanh

Chương 16:




Chương 16

“Không ngại không ngại.” Lưu Hữu Dương lắc đầu nói: “Lưu Hữu Dương tôi rất cởi mở, tôi sẽ không quan tâm những thứ này.”

Vừa nói, anh ta còn quỳ một chân xuống trước mặt Mục Thiên Lam, chân thành nói: “Cô Mục, xin em hãy gả cho tôi đi, tôi nhất định sẽ cho em rất nhiều vinh hoa phú quý, chỉ cần em đồng ý, tôi lập tức đi mua cho em một chiếc Ferrari.”

Mục Thiên Lam ra sức lắc đầu: “Tôi sẽ không kết hôn lần nữa.”

Lưu Hữu Dương lại ôm lấy bắp đùi của Mục Thiên Lam: “Mẹ em nói, chồng của em nghèo như chó vậy, anh ta không cho em được hạnh phúc, xin em hãy gả cho tôi đi, chỉ có tôi mới có thể cho em hạnh phúc mà em muốn.”

Tiêu Thanh không thể nhịn được nữa, kéo Lưu Hữu Dương đứng dậy, chỉ về phía Mục Hải Yến, tức giận nói: “Anh muốn cầu hôn thì cầu hôn Mục Hải Yến đi, đừng có cầu hôn vợ tôi, vợ tôi mới là vợ của Hộ quốc chiến soái, không phải loại con cóc ghẻ như anh có thể mơ tưởng được đâu!”

Dứt lời, anh đẩy Lưu Hữu Dương về phía Mục Hải Yến.

“Cái gì! Cô ta mà là vợ của Hộ quốc chiến soái ư2”

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Mục Thiên Lam.

“Đúng vậy!”

Tiêu Thanh gần từng chữ ra: “Người Hộ quốc chiến soái muốn kết hôn là cô ấy chứ không phải người phụ nữ như Mục Hải Yến!”

Tiếng nói rơi xuống, Mục Hải Yến nổi điên, chỉ Tiêu Thanh mắng to: “Anh ngay cả chó cũng không phải, có tư cách gì mà nghỉ ngờ người Hộ quốc chiến soái cưới không phải là tôi?”

Tiêu Thanh bước ra một bước, nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi chính là Hộ quốc chiến soái, tôi muốn kết hôn ai cũng không phải cô, biết chưa? Loại người ngu ngốc mà cứ tưởng mình tài ba như cô có tư cách gì mà ở trước mặt tôi kêu trên nói dưới rằng tôi muốn kết hôn với cô?”

Dứt lời, không khí hoàn toàn yên tĩnh!

Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Thanh.

Anh là Hộ quốc chiến soái?

Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi này, Mục Hải Long ha ha cười lớn: “Đúng là người không biết xấu hổ, chưa thấy ai không biết xấu hổ như cậu, cậu cũng đừng bôi bát Hộ quốc chiến soái nữa, loại công nhân xách gạch ở công trường như cậu, giặt quần áo nấu cơm kéo lau nhà ở nhà họ Mục, còn giao hàng ở bên ngoài, nghèo đến mức ngay cả tiền sính lễ ba trăm triệu cũng không có, cả ngày bị ba vợ mẹ vợ chửi như rác. Ngay cả xách giày cho Hộ quốc chiến soái cậu cũng không xứng, vậy mà không biết xấu hổ nói mình là Hộ quốc chiến soái, mặt mũi đâu rồi? Tôi hỏi cậu mặt mũi cậu để đâu rồi?”

Mọi người cười ầm lên.

Vốn dĩ lão tổng giám đốc kia còn nghỉ ngờ Tiêu Thanh rốt cuộc có phải hay không Hộ quốc chiến soái, nghe Mục Hải Long lời nói này, không thèm nghĩ đã vội vàng phủ định.

Phải biết Hộ quốc chiến soái là thân bảo vệ của Long Quốc, trông coi năm trăm ngàn đại quân, từng đánh chiếm Hung Nộ, tàn sát mười mấy Thành, làm mấy chục nước biên giới nghe tiếng đã sợ hãi, gọi hắn là ‘kẻ giết người hàng loạt.

Một vị chiến thân cừ khôi như vậy sẽ là một tên bốc gạch, giao hàng, nghèo ngay cả sính lễ mấy trăm triệu cũng cho không bỏ ra được ư?

“Không tin đúng không?”

Tiêu Thanh thật sự là không nhịn được mấy người ngu ngốc mà cứ tưởng mình tài ba của nhà họ Mục này nữa, lúc này anh lấy điện thoại di động ra, nói: “Bây giờ tôi gọi một cuộc điện thoại là có thể lấy lại toàn bộ sính lên, Mục Hải Long anh xài ba chục tỷ mua Lamborghini chuẩn bị lấy ba chục tỷ ra bù vào chỗ thiếu đi, nếu không thì anh cứ chờ ngồi tùi”

Nói xong, anh mở khóa điện thoại di động ra.

Mục Hải Long hồn nhiên không sợ, cười ha ha nói: “Gọi, cậu nói đi, nếu như cậu không lấy lại được toàn bộ sính lễ thì tôi sẽ báo cảnh sát nói cậu giả mạo Hộ quốc chiến soái, đến lúc đó xem thử ai ngồi tù.”

Đùa à, loại rác rưởi này sẽ là Hộ quốc chiến soái ư?

Đánh chết anh ta cũng đều không tim “Âm đủ chưa!”

Tiêu Thanh đang muốn bấm số điện thoại của Tần Xuyên thì Mục Thiên Lam đã giật lấy điện thoại di động của anh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Em biết việc đặt sính lễ này làm anh và tôi khó xử, như anh có thể hiểu chuyện một chút hay không, mình là người như thế nào còn không tự biết sao, có tư cách gì mà giả mạo Hộ quốc chiến soái, anh biết điều này phải trả giá lớn thế nào không, phải ngồi tù đó anh có biết không hả!”

Cô đã thật sự bị chọc tức, người nào cũng dám giả mạo, thật là một chút luật pháp cũng không biết, nếu như bị bắt giam thì ít gì cũng bị xử mấy năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.