Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 25: Luyện Thể Khó Khăn






Hôm nay thời tiết rất đẹp,trời quang mây trắng rất thoáng đãng,từng cơn gió nhẹ thổi qua mái tóc và đập vào mặt Lý Kỳ Phong khiến đầu óc hắn thanh tỉnh,một cảm giác như gột rửa tâm hồn,sảng khoái khiến hắn thấy lâng lâng.
Hôm nay cũng là vừa tròn một tuần hắn bắt đầu luyện tập,bây giờ khả năng khống hỏa của hắn đã đạt đến mức vô cùng thuần thục chỉ kém một chút là thành công,hôm qua hắn xuýt nữa có thể hòa tan cả nước bột chau sa với bột đá lại với nhau.
Khuôn mặt nở nụ cười hưng phấn,Lý Kỳ Phong ăn uống xong ngay lập tức bắt tay vào luyện tập,đối với bước đầu hắn đã vô cùng thuần thục,chỉ trong một nén hương hắn đã hoàn thành luyện cả chau sa và đá ra nước,ra bột đồng đều nhau.
Xong xuôi khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc hẳn,hắn bắt đầu dùng thần thức khống chế cho hai loại trộn đều hòa tan vào nhau,quá trình này diễn ra rất chậm dãi và cẩn thận,hắn coi bọn chúng như tinh hoa của hai cây thảo dược vậy,tỉ mỉ,từ từ từng chút một để chúng hòa tan thật hoàn hảo với tỉ lệ cân bằng,không bên nào ít hơn bên nào.
Mồ hôi trên trán hắn chảy ra từng giọt,khuôn mặt đầy căng thẳng,đôi mắt chăm chú nhìn vào không chớp mắt.
- Thành công.
Lý Kỳ Phong hét to lên một tiếng mừng rỡ,rốt cuộc hắn cũng thành công pha trộn chúng lại với nhau,sau bao nhiêu công sức vất vả thì hắn cũng gặt được thành quả,sự cố gắng không ngừng nghỉ của hắn đã được đền đáp.
Nhìn tinh chất nước bột chau sa hòa đều cùng bột đá trong chảo khiến hắn có cảm giác vui sướng không nói nên lời, “thiên tài luyện dược sư cũng đến mức đó là cùng”,hắn đắc ý suy ngẫm.
- Bộp,bộp,bộp…
Tiếng vỗ tay rất gần vang lên,Lý Kỳ Phong quay sang bên cạnh nhận ra Lê Hoàn đang đứng đây từ bao giờ,gã nhìn hắn với vẻ mặt tán thưởng nói:
- Rất tốt,xem ra tiểu tử ngươi đúng là có thiên phú về luyện đan,cũng có một chút phong thái của ta khi xưa,quả không uổng công ta truyền dạy,chỉ bảo suốt mấy ngày qua.
Sặc,nói khoác không biết ngượng miệng!!!
Lý Kỳ Phong quăng cho Lê Hoàn một cái nhìn khinh bỉ,gã thỉnh thoảng chỉ có đứng ngoài nhìn hắn luyện tập mà lại dám mở miệng nói câu chỉ bảo,quả nhiên da mặt đủ dày.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy chứ hắn không nói ra ngoài,Lý Kỳ Phong khẽ mỉm cười liếc nhìn Lê Hoàn nói với vẻ hờ hững:
- Lê đại thúc,thúc xem có bài luyện tập nào khó khăn hơn truyền thêm cho ta đi,năm ba cái bài tập mèo cào này ta chỉ làm một chút là hoàn thành rồi,chẳng có một chút khiêu chiến nào hết.
.
- Thổi(*),ngươi cứ thổi đi
(*)thổi = nói khoác.
Lần này thì đến lượt Lê Hoàn nhìn hắn với vẻ khinh bỉ nồng đậm.

“Một chút,một chút của ngươi là cả một tuần đó hả???
Thế nhưng gã cũng không nói ra để bêu xấu bản thân mình làm gì,đành phải “ngậm bồ hòn làm ngọt” cười miễn cưỡng nói:
- Haha,nếu vậy thì để ta truyền cho ngươi bài tập tiếp theo,tên của nó gọi là “Hợp Luyện ”,phương pháp thì rất đơn giản,đó chính là dùng hỗn hợp chau sa và đá ngươi vừa chế thành,luyện chúng thành một thể,vừa cứng như đá và mềm như chau sa.
Lý Kỳ Phong nghe xong thoáng sửng sốt,nghe thì có vẻ rất dễ,rất đơn giản nhưng hắn biết thực hành không dễ dàng như vậy.
Hỗn hợp của hắn tạo ra bây giờ đang gần như là thể lỏng,vậy mà bây giờ lại kết hợp thành thể rắn.
Đây là một bài tập mang tính khiêu chiến rất lớn,thế nhưng hắn cảm tưởng nếu mình hoàn thành bài tập này chắc chắn sẽ có hơn 80% luyện chế tụ khí đan thành công.
Nhìn vẻ suy tư trầm ngâm của hắn khiến Lê Hoàn khá hài lòng,với bài tập này thì y tin rằng dù hắn có xuất sắc cũng phải mất ít nhất một tháng mới luyện thành công.
Lê Hoàn vỗ vai hắn cười sảng khoái nói:
- Cố gắng lên tiểu tử,bằng tuổi ngươi ta đã trở thành luyện dược sư rồi đó,hắc hắc.
Lý Kỳ Phong nghe vậy liền có cảm giác không phục ra mặt,hắn mới luyện tập một tuần sao có thể so sánh được với Lê Hoàn được,mặc dù vậy hắn cũng tò mò liền thắc mắc:
- Lê đại thúc,thúc đã trở thành luyện dược sư rồi mà sao không mở tiệm bán đan dược cỡ nhỏ trong thị trấn,có phải như thế sẽ kiếm được nhiều linh thạch và thoải mái hơn không??
Lê Hoàn trầm mặc không nói,gã khẽ hồi tưởng rồi thở dài,hắn biết Lê Hoàn chắc là có nỗi khổ riêng không muốn người khác biết,mỗi người cũng có bí mật của riêng mình,Lý Kỳ Phong không nhắc đến chuyện đó nữa mà hỏi tránh sang chuyện khác:
- Lê đại thúc,nếu vậy thì bây giờ thúc là luyện dược sư mấy phẩm rồi??
Lý Kỳ Phong biết nghề luyện đan sư cũng có chia phẩm cấp,chỉ là chia thế nào thì hắn không biết mà thôi.
Lê Hoàn thoát khỏi miền ký ức,y cười có chút miễn cưỡng đáp:
- Thực ra ta mới chỉ đạt đến luyện dược sư tam phẩm,luyện dược sư đạt đến tứ phẩm mới được phong làm đại sư,mới có khả năng tự lập chiêu bài,thu nhận đệ tử.
Lý Kỳ Phong “ồ” lên một tiếng như hiểu ra,Lê Hoàn phất tay nói:
- Không nói chuyện với ngươi nữa,ta đi tu luyện đây,tiểu tử cố gắng lên.
- Vâng,chắc chắn rồi.
Lý Kỳ Phong nắm chặt tay,gương mặt đầy quyết tâm nói.
Thế nhưng bây giờ còn có một chuyện quan trọng hơn hắn phải làm,đó là phải hoàn thành hỗn hợp dược liệu hỗ trợ tu luyện “Ngũ Long Luyện Thần Quyết”.

Thần thức mới chỉ tiêu hao mất một phần mười,Lý Kỳ Phong hào hứng vào trong phòng lấy thảo dược luyện thể cho vào lò luyện đan,bắt đầu tinh luyện.
Quả nhiên,sau khi tìm hiểu kỹ tính chất của từng loại thảo dược và luyện tập khống hỏa,hắn tinh luyện thảo dược có vẻ dễ hơn rất nhiều,tuy là duy trì tinh luyện vài loại thảo dược cùng một lúc,độ khó cao hơn nhưng hắn vẫn làm được.
Lý Kỳ Phong lần lượt hoàn thành việc hòa tan tất cả mười hai phần dược liệu luyện thể còn lại mà chỉ hỏng mất hai phần dược liệu,đây là một tín hiệu cực tốt.
Tuy có phần không hài lòng khi làm hỏng hai phần dược liệu nhưng hắn cũng không bận tâm,luyện dược có xác xuất thành công nhất định,Lê Hoàn đã nói như vậy với hắn.
Lý Kỳ Phong làm như vậy là rất xuất sắc rồi.
Hắn mua đã mua sẵn khá nhiều cái lọ nhỏ để đựng,nhìn mười phần dược liệu màu xanh đậm đã hòa tan đều với nhau trong mười cái lọ,hắn khẽ nở nụ cười mệt mỏi.
Cố gạt đi sự mệt mỏi tinh thần,tiếp theo hắn hào hứng đi chuẩn bị một thùng nước lớn,đến lúc hắn bắt đầu tu luyện “ngũ long luyện thần quyết” rồi,khoảnh khắc này hắn đã chờ rất lâu.
Lý Kỳ Phong trước tiên cẩn thận cho một nửa lọ vào cái thùng nước lớn rồi đợi cho nó hòa tan đều,nếu đúng ra là phải cho cả một lọ vào,nhưng hắn cẩn thận cho một nửa vào thử tác dụng trước đã,dù sao hắn mới lần đầu tiên luyện tập.
Cởi hết quần áo,hắn thả mình trong thùng nước mát lạnh,ngồi khoanh chân nghiêm túc,buông hết tạp niệm rồi khởi động khẩu quyết đầu tiên của công pháp luyện thể.
Cơ thể hắn có vô số những vết sẹo lớn nhỏ,hầu như chúng là do vật thể nhọn gây ra,đặc biệt ở vùng xương sườn còn có một vết sẹo dài khoảng hai tấc,nó như con giun màu đen dài bò trên làn da trắng của hắn vậy,khó có thể tưởng tượng được đây là cơ thể của một thiếu niên chỉ khoảng mười bảy tuổi.
Thế nhưng nhưng vết sẹo này khiến hắn không cảm thấy chúng khó coi mà còn cảm thấy hoài niệm,nó là những dấu vết minh chứng cho sự trưởng thành của hắn.
Ngay chỉ khoảng nửa khắc khi tiếp xúc với nước thuốc,hắn liền cảm nhận được có vài luồng khí như có như không chảy vào trong cơ thể của mình,dòng nước mát lạnh như sục sôi một cách đột ngột khiến hắn không kịp phản ứng đau đớn kêu lên một tiếng,khẽ với bộ quần áo bên cạnh,hắn nhét một phần vải vào miệng cắn răng tiếp tục vận hành công pháp,dòng nước xung quanh lại nóng lên nhanh chóng.
Dần dần nó trở nên gần sôi,nhiệt độ nước bây giờ đã là bảy mươi độ,lớp da bên ngoài của hắn đã đỏ bừng và thâm tím,mồ hôi toát ra rất nhiều,cơn đau vì bỏng khiến hắn cực kỳ đau đớn,nhưng hắn cũng không dừng lại mà tiếp tục vận chuyển pháp quyết.
Tốc độ hắn hấp thu được luồng khí ngày càng nhanh thì mực nước thì ngày càng nóng,nó đã lên đến 90 độ,nước sục sôi,đến lúc này thì lớp da chai sần lâu năm của hắn cũng phải bong ra,gân xanh của hắn nổi đầy người,quai hàm cắn chặt vẫn còn rên lên tiếng hừ hừ đau đớn,hắn gồng lên chống chịu cơn đau thể xác,nỗi đau đã xuyên qua da thịt và ngấm vào xương,vào máu của hắn.
Thế nhưng nỗi đau này còn lâu mới sánh bằng lần đau đầu đó,hắn lì lợm kiên quyết tiếp tục vận công pháp.

Nước sôi 100%,đạt nước tiêu chuẩn yêu cầu,nóng từ trong nóng ra,nóng từ ngoài nóng vào,làn da của hắn đã nứt ra và tóe ra máu ngấm vào nước,khuôn mặt hắn bây giờ đã tái nhợt,ý chí của hắn vẫn chèo chống vận chuyển công pháp,tay chân run lên lẩy bẩy,vùng ngực và bụng của hắn cơn đau đã ngấm vào nội tạng,máu bên trong loang ra ngấm đỏ cả một thùng nước lớn.
Đôi môi của hắn đã chuyển thâm tái vì mất nhiều máu,hắn kiên trì vận chuyển công pháp được nửa canh giờ nữa thì bất tỉnh,không phải hắn không cố gắng mà cơ thể không cho phép,hắn ngất vì mất máu quá nhiều.
Hai canh giờ sau,Lý Kỳ Phong mơ màng tỉnh lại,thùng nước đỏ đậm trông rất kinh khủng,cả người như mất hết sức lực,làn ra thậm chí bị lột mất vài mảng trông rất tởm,cả người xanh xao,tái nhợt như bất cứ lúc nào có thể lìa đời.
Cố gắng bò ra ngoài tìm cái gì đó lót bụng tạm,sau đó hắn liền nằm bất tỉnh tiếp.
Lần thứ hai hắn tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trên giường,cả người đang băng bó kín mít,mùi thuốc sát trùng thoang thoảng cả căn phòng,đập vào mắt hắn là khuôn mặt của Lê Hoàn.
Lê Hoàn bây giờ khuôn mặt cực kỳ không tốt,vừa nhìn thấy hắn mở mắt gã liền tức giận nói:
- Tiểu tử,chê sống đủ lâu rồi à,tại sao khi ta đi ra ngươi lại trở thành như thế này,ta mà chậm một bước thì ngươi đã trở thành một tên phế nhân rồi.
Lý Kỳ Phong biết y lo lắng cho mình,hắn yếu ớt nói:
- Xin lỗi đại thúc,để người lo lắng rồi,ta không cẩn thận nên mới trở thành như vậy,chứ ta còn yêu đời lắm.
Hắn cũng không ngờ dược tính của nó lại bá đạo như vậy,cũng may là hắn giảm mực nước thuốc đi một nửa,nếu không đã sớm mất mạng.
Lê Hoàn thấy hắn bị như vậy mà vẫn còn tâm trạng bỡn cợt,gã nhíu mày càng chặt “hừ” một tiếng rồi nói:
- Nếu ngươi không muốn nói thì cũng không sao,nhưng cũng phải chú ý đến thân thể,đan dược trị liệu của ta cũng tốt nhưng ngươi ít nhất cũng phải nằm im một tháng mới lành lặn được.
Nếu không phải bây giờ hắn đang nằm liệt thì Lê Hoàn đã dựng hắn dậy đánh cho một trận,ngu xuẩn,quá ngu xuẩn.
Nhìn vào thùng nước đỏ đậm và thương thế của hắn thì y cũng hiểu ra phần nào,đây rõ ràng là dùng thân thể ngâm mình trong dòng nước sôi một thời gian lâu tạo thành,đây là hành động tự tìm cái chết.
Hắn có chết thì cũng không sao,thế nhưng nếu vậy thì vương quốc lại mất đi một thiên tài luyện đan,tận mắt thấy thiên phú của hắn mà nếu để hắn chết đi sẽ là nuối tiếc rất lớn trong đời Lê Hoàn.
Lê Hoàn yêu thích luyện đan và là một người yêu tài,gã muốn nhận hắn làm đệ tử,nhìn hắn từng bước đạt vinh quang,nhưng y biết mình không đủ tư cách,người như hắn phải tìm được một sư phụ thật giỏi,vì tốc độ trưởng thành trong đan đạo của hắn rất kinh khủng.
Lý Kỳ Phong thấy Lê Hoàn nhìn mình có vẻ tức giận lại có phần tiếc nuối liền mỉm cười nói nhẹ:
- Lê đại thúc yên tâm,ta sẽ sớm khỏe lại thôi,không dễ dàng chết thế đâu,chuyện này đại thúc đừng nói cho Thanh Tâm biết,kẻo làm hỏng việc tu luyện của nàng.
Lê Hoàn gật đầu rồi hừ một tiếng:
- Tuy ta không biết ngươi làm gì nhưng ngươi chớ dùng phương thức tà đạo nào đó mà nâng cao sức mạnh,vừa hại mình lại hại người,dẫn đến người người truy sát.
Dù không đoán được hắn làm gì,nhưng dựa vào mùi thuốc vẫn còn thoang thoảng ở thùng,khiến Lê Hoàn có chút nghi ngờ.
Lý Kỳ Phong bật cười rồi ho lên nói gắt quãng:

- Khụ.
.
khụ.
.
Lê đại thúc.
.
thúc nghĩ ta lại ngu ngốc như vậy ư,thúc.
.
yên! tâm đi.
.
ta sẽ không làm mấy trò ngu xuẩn vậy đâu.
Nghe hắn nói vậy khiến Lê Hoàn cũng có chút yên lòng,Lê Hoàn chỉ sợ hắn ham mạnh mà đi con đường ma đạo,gã nghiêm giọng nói:
- “Dục tốc bất đạt”,muốn làm một cái gì đó thì không thể nôn nóng được,ngươi học thứ gì đó thì phải tìm hiểu nó thật kỹ,phải biết được bản chất của nó thì mới được thực hành,nếu không chỉ có rước đến thất bại mà thôi,tiểu tử ngươi rõ chưa??
Lý Kỳ Phong ngơ ngác nhìn khuôn mặt nghiêm túc và lắng nghe Lê Hoàn nói đến ngẩn người,gã làm hắn nhớ đến Lý Sơn cùng với những lời nói vang vọng trong đầu,bất giác hắn chảy một giọt nước mắt,khẽ gạt giọt nước mắt trên má,ánh mắt càng thêm kiên định nghiêm túc nói:
- Lê đại thúc yên tâm,từ giờ ta sẽ không vội vàng như vậy nữa.
Lê Hoàn không hiểu tại sao hắn có trang thái đó nhưng nghe hắn thề thốt gã liền gật đầu:
- Được rồi,ngươi nghỉ ngơi đi,thỉnh thoảng ta lại vào thăm,rõ khổ,tự dưng lại hành hạ thân già này,haiz.
Tiếng nói của Lê Hoàn khuất dần sau cánh cửa,Lý Kỳ Phong thầm khinh bỉ gã,đang tuổi tráng niên khỏe như trâu như bò mà gã nói thân già không biết ngượng mồm.
“Trơ trẽn quá thể”
Hắn lẩm bẩm nói,khuôn mặt khẽ giãn ra tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.