Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 24: Bài Tập Khống Hỏa






Trong khi đó,Lý Kỳ Phong đang ngồi trên giường suy tư,bây giờ hắn đang băn khoăn giữa hai lựa chọn:
- Thứ nhất,hắn bắt đầu tu luyện công pháp trước,dùng số linh thạch ít ỏi còn lại nhanh chóng trở thành võ giả tụ khí cảnh.
- Thứ hai,hắn bây giờ học luyện đan trước,nếu hắn thành công sẽ có đan dược,điều đó khiến hắn hấp thụ được linh khí trực tiếp hơn,nhanh lên cấp hơn,thế nhưng hắn biết học đan không dễ dàng như vậy.
Đắn đo một lát hắn vẫn quyết định chọn luyện đan trước,đơn giản bởi vì đằng nào cũng cần phải thử học,đương nhiên quan trọng là phải thử xem hắn có thiên phú luyện đan không,nếu hắn không có thiên phú luyện đan thì sẽ chỉ cắm đầu vào tu luyện mà không vướng bận.
Bắt đầu bước đầu muốn luyện đan,trước hết hắn cũng hiểu sơ qua ở ngọc giản,tại sao không chỉ cần phối phương mà còn cần có luyện đan sư chỉ dẫn.
Theo hắn liên tưởng thì luyện đan có thể ví dụ tương đương như đầu bếp vậy,phối phương thì cũng giống như phương pháp nấu ăn,thế nhưng luyện đan ở một đẳng cấp siêu việt hơn và khó khăn nhất chính là khả năng khống hỏa.
Khống hỏa ở đây không phải là cách khống chế ngọn lửa bình thường,mà chính là ngọn lửa của linh hồn,đúng hơn là luyện đan sư dùng “thần thức” của mình chuyển dạng chúng thành một ngọn lửa đặc biệt để dung luyện thảo dược,khiến thảo dược bị hòa tan trở thành đan dược.
Thao tác này vô cùng khó khăn kể cả đối với những tu sĩ biết sử dụng thần thức,khống hỏa trong luyện đan đòi hỏi sự tỉ mỉ và sự tinh tế cực cao,bởi vì chỉ cần sơ xảy một chút là hỏng hết thậm chí tổn hại đến thần thức,đối với người mới như Lý Kỳ Phong thì đây đúng là một khảo nghiệm rất khó khăn.
Luyện đan sư khống hỏa giỏi hơn tu sĩ là bởi vì bọn họ chuyên tâm tu luyện về sức mạnh thần thức,vì vậy họ sử dụng rất thuần thục,đồng thời họ cũng có những bí kíp khống hỏa riêng được truyền lại qua nhiều đời.
Bây giờ hắn có tổng cộng bốn mươi phần dược liệu,hai mươi phần dược liệu dùng để tinh chế hỗn hợp hỗ trợ tu luyện “ngũ long luyện thần quyết”,hai mươi phần còn lại dùng để chế tụ khí đan.
Sau khi chuẩn bị một phần thảo dược dùng luyện thể,hắn cho chúng vào lò luyện đan,bắt đầu dựa theo pháp quyết khống chế thần thức thật cẩn thận để hòa tan từng cây thảo dược,hắn chọn điều chế thảo dược này là vì chúng đơn giản hơn luyện chế tụ khí đan,bởi vì hắn chỉ cần dùng thần thức ép ra tinh chất thảo dược của từng cây và hòa tan nó lại với nhau là thành công.
Tuy nhiên mọi việc không đơn giản như hắn nghĩ,hắn mới chỉ tiếp xúc và vận dụng được thần thức chứ vẫn chưa sử dụng thuần thục được nó,lượng thần thức của hắn rất nhiều,rất mạnh nhưng hắn sử dụng lại luống cuống tay chân.
Lý Kỳ Phong sử dụng thần thức không ổn định và chưa thể ngưng tụ thành ngọn lửa thành công,phải mất một thời gian khá lâu và hao tổn khá nhiều thần thức thì hắn mới làm được.

Ngọn lửa lúc mạnh lúc yếu,lúc nhanh lúc chậm,thậm chí còn bùng ra cả bên ngoài.
Thảo dược bị hắn làm cho hỏng hết,một phần nguyên nhân mà hắn không biết là do mỗi cây thảo dược đều có đặc tính khác nhau,có cây rất dễ bị hòa tan,có cây lại rất cứng,thảo dược nhất giai khác với nhị giai,…
Sau liền một lúc luyện dược mệt nhọc thất bại tận ba lần,hắn lý tính liền dừng việc này lại,sau khi tổng kết lại ba lần thất bại của mình để tìm ra sự khác biệt,nhìn những cây thảo dược bị “quá lửa” cháy thành than hắn lắc đầu than nhẹ:
- Quá khó,ta không nhìn ra một chút tiến bộ nào,lượng thần thức thì đã bị sử dụng mất hơn một nửa.
“Không thầy đố mày làm nên”
Nói thì dễ nhưng thực hành không dễ một chút nào,quả thật không có luyện đan sư chỉ dẫn mà muốn tự luyện đan thì quả thật là quá khó,sự tự tin của hắn đã bị đánh nát triệt để.
- Ta mới không tin tà,chỉ có mỗi việc bé nhỏ này có thể làm khó được ta.
Lý Kỳ Phong điên cuồng lao vào bới hết chỗ thảo dược bị cháy lên nghiên cứu thật kỹ,sau khi căng não ra tìm tòi rốt cuộc hắn cũng nhận ra những cây thảo dược này có vấn đề:có cây thảo dược mới chỉ cháy vỏ bên ngoài,có cây thì đã cháy nát thành than.
Phát hiện này khiến hắn rất hưng phấn,lôi cuốn sách được Liễu lão của Dược Vân Các ra,sau khi đọc kỹ cuốn sách hắn nhận ra có sự khác biệt nhau giữa chúng.
Sau khi tìm được nguyên nhân hắn vui mừng lấy ra một phần dược liệu khác thực hành tiếp,lần này thì hắn hòa tan những cây dược liệu rất cẩn thận và rất tốt,thế nhưng kết quả thì vẫn như cũ,mọi thứ đều bị hắn làm cho hỏng hết,đơn giản là hắn không thể khống chế được sức “lửa”.
Việc này quá khó khăn,dù hắn đã cẩn thận từng chút một nhưng vẫn không có chút tiến triển nào,sau khi tiêu phá hết tám phần số dược liệu.
Lý Kỳ Phong ngồi phịch xuống đất,cả người đều trong trạng thái hư thoát,kiệt sức,mồ hôi ướt đẫm vạt áo từ bao giờ,thần thức của hắn bị dùng cạn không còn một chút gì,tinh thần bây giờ cực kỳ uể oải.
Hắn nằm xuống ngẩng đầu lên trần nhà,mệt mỏi nói từng câu đứt quãng:
- Không được,vẫn không được,ta không có một chút tiến bộ nào,một chút cũng không có,chẳng nhẽ ta không có một chút thiên phú nào về luyện đan.
Nhưng ngay lập tức hắn liền lắc đầu phủ nhận:
- Ta có,linh cảm của ta luôn đúng,chỉ là chưa tìm thấy hướng đi đúng mà thôi,chắc chắn là như vậy,xem ra ngày mai phải thử hỏi ý kiến của Lê đại thúc xem sao.
Sau khi ăn uống qua loa,hắn cũng không tắm rửa mà ngay lập tức thiếp đi vì mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau,mới tinh mơ sáng hắn đã tỉnh dậy,hít thở bầu không khí trong lành tinh khiết khiến tinh thần hắn có cảm giác thanh tỉnh,thần thức hôm qua bị cạn kiệt hôm nay đã được lấp đầy,thế nhưng hắn không hề gặp hai cha con bọn họ.
Nhìn hai cánh cửa bị đóng kín khiến hắn hơi thất vọng,mãi cho đến giờ Tỵ(9h-11h) hắn mới nghe thấy “két” rất nhẹ ở căn phòng bên cạnh.
Không để hắn thất vọng,người mở cửa đi ra đúng là Lê Hoàn,ngay lập tức hắn liền vui mừng đi đến niềm nở nói:
- Lê đại thúc,thúc ra thật tốt,ta đợi thúc lâu lắm rồi đó.
Lê Hoàn vừa mới “tu luyện” xong,gã định ra ngoài kiếm chút gì đó ăn tạm rồi tiếp tục,bởi vì dù là tu sĩ nhưng vẫn phải ăn uống không thể nhịn quá lâu được,cao thủ trúc cơ cũng không hoàn toàn nhịn đói được,chỉ có đại tu sĩ nguyên anh cảnh mới siêu thoát không cần ăn uống.
Nhìn thấy hắn đang đi đến với vẻ vui mừng như đã chờ mình rất lâu,Lê Hoàn ngỡ ngàng nói:
- Tiểu huynh đệ,ngươi đợi ta có việc gì??
Lý Kỳ Phong hào hứng nói:
- Lê đại thúc,ta nghe nói đại thúc đã từng theo học đại sư luyện đan,không biết đại thúc có bằng lòng chỉ điểm ta một chút kỹ năng về khống hỏa không??
Lê Hoàn khẽ sửng sốt,nhưng nghĩ lại chắc là chuyện này do nữ nhi mình nói,gã nhìn hắn cũng có chút hổ thẹn,trầm ngâm một lát rồi nghiêm giọng nói:
- Nếu như vậy thì ta cũng không giấu ngươi làm gì,chỉ là cách khống hỏa thì ta không thể truyền cho ngươi được.
Đây cũng không phải là Lê Hoàn giấu nghề mà bởi vì là truyền thống của luyện đan sư,gã có đi học nhưng vẫn chưa trở thành đại sư thực thụ,chưa đến mức có thể tự lập môn bài tuyển đệ tử,vậy nên chưa được phép tự ý truyền thụ phương pháp cho người khác(kể cả nữ nhi của mình).
Nếu tự ý truyền ra và bị phát hiện sẽ bị nghiêm trị rất nặng,vả lại muốn truyền đệ tử trước hết phải cho người đó hiểu biết về nguồn gốc,lịch sử của phương thức khống hỏa đó,đây là một cách thức cổ hủ nhưng cũng là để học trò biết được đạo lý “tôn sư trọng đạo”,“uống nước nhớ nguồn” truyền lại từ lâu của vương quốc Lĩnh Nam.

Lý Kỳ Phong nghe vậy liền thất vọng,nhưng Lê Hoàn khẽ mỉm cười nói:
- Dù ta không thể truyền bí thức khống hỏa cho ngươi,thế nhưng ta có thể chỉ cho ngươi vài phương pháp tự luyện tập cách khống hỏa đơn giản.
Lý Kỳ Phong ngay lập tức liền hưng phấn:
- Như vậy cũng quá tốt rồi,đa tạ đại thúc.
Lê Hoàn xua tay nói:
- Không cần cảm ơn,đây là những cách phổ thông mà hầu như đệ tử phổ thông đều biết nên không tính là vi phạm môn quy.
Nói xong gã liền truyền cho hắn một bài tập cơ bản,xong xuôi y liền kiếm đồ ăn uống tạm rồi tiếp tục đóng cửa tu luyện.
Lý Kỳ Phong hiện tại thì tinh thần dâng cao hơn bao giờ hết,hắn bắt tay vào luyện tập các bài tập của Lê Hoàn ngay và luôn.
Bài tập này nếu dịch ra thì có tên gọi là: “rang chau sa(*),nướng đá cục”,đúng vậy,hắn không có nhớ nhầm,tên gọi của bài luyện tập này chính là vớ vẩn và quê mùa như vậy,lần đầu tiên nghe Lê Hoàn nói hắn còn tưởng mình nghe nhầm,nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lê Hoàn thì hắn buộc phải chấp nhận.
(*)chau sa:là một loại thực phẩm dạng hạt,tương tự như ngô(bắp).
Bắt đầu vào làm,đầu tiên là hắn đi tìm mua một cái chảo lớn bằng sắt rất dày,sau đó lại mua một xe chở đầy những viên đá nhỏ bằng hai ngón tay,cuối cùng là đi mua chau sa số lượng lớn của những phàm nhân trong trấn.
Bước đầu tiên,đặt cái chảo lớn ở giữa sân,hắn cho một phần chau sa vào và dùng thần thức “rang” chúng lên theo đúng nghĩa đen nhưng là dùng thần thức để làm,kết quả là phải khống chế liên tục khiến lượng chau sa bị tinh luyện ra nước cốt mà không bị cháy hết.
Chỉ trong nửa canh giờ đã quen thuộc hắn lại chuyển sang “nướng” đá theo cách y như vậy,do đá rất cứng nên hắn vất vả lắm mới có thể dùng thần thức thiêu vỡ được chúng,sau đó lại tốn một khoảng thời gian lâu hơn để nghiền chúng thành bột.
Thế nhưng cũng chẳng bao lâu hắn liền quen dần với cách “nướng đá”,làm việc này khiến hắn hao tổn rất nhiều thần thức nhưng hắn vẫn có thể làm được,có thần thức mạnh chèo chống khiến hắn nhanh chóng vượt qua việc mà rất nhiều học đồ luyện dược sư bình thường khác phải nản chí.
Đệ tử luyện dược sư khác ở cảnh giới tụ khí vốn có linh hồn mạnh hơn người khác nhưng không đến nỗi quái vật như hắn,đã sinh ra cả thần thức,người khác chỉ có thể bằng phương pháp hỗ trợ để tạo ra “lửa thần thức” luyện đan nhưng do linh hồn còn yếu nên chỉ trụ được nửa canh giờ là cạn,còn hắn nếu liên tục dùng thần thức phải trong hai canh giờ mới dùng hết.
Bước tiếp theo mới là bước cuối cùng và khó nhất trong bài tập này:cho cả chau sa và đá vào chảo cùng hòa tan một lúc,phương pháp này khó hơn bước đầu tiên quá nhiều,nhưng nhờ vậy mà hắn hiểu ra tại sao Lê Hoàn lại bắt hắn làm một “trò hề” như thế.

Tinh luyện chau sa và đá cũng giống như hắn tinh luyện thảo dược vậy,một thứ cứng và một thứ mềm cùng luyện một lò,ta phải biết thứ nào dùng nhiều lửa thứ nào dùng ít,khống chế làm sao cho thật tinh tế để tránh lan sang thứ mềm hơn.
Điều này rất khó vậy nên Lý Kỳ Phong có cố gắng quên cả ăn tinh luyện cả buổi nhưng vẫn không thành công,thế nhưng hắn lại càng phấn chấn bởi vì hắn nhận ra sự tiến bộ của mình.
- Cố gắng,cố gắng thêm nữa!
Lý Kỳ Phong hào hứng chỉ có thể động viên mình như vậy.
Thế là ngày qua ngày,hắn cứ tập đi tập lại bài tập đó,sáng ra đi mua chau sa và trở đá về,sau đó tập luyện cho đến trưa,nghỉ ngơi ăn uống chờ hồi phục thần thức,mãi đến chiều thần thức phục hồi lại tập luyện cho đến tối,bài tập này cần chi phí quá rẻ thế nên số linh thạch còn lại của hắn bây giờ phải được coi là triệu phú nếu chỉ mua chau sa.
Lúc đầu hắn còn làm chậm chạm vướng víu,sau đó thì càng ngày càng thuần thục,thậm chí còn dần biết cách khống chế làm sao cho đỡ tốn nhiều thần thức nhất có thể,ngay cả sức mạnh “thần thức” của hắn ngày càng tinh tiến chút một mà hắn không hề nhận ra,bởi vì con số đó quá nhỏ.
Thỉnh thoảng hắn còn bắt gặp Lê Hoàn ra ngoài ăn uống và nhìn hắn luyện tập một lát,chứ hắn chưa từng nhìn thấy Thanh Tâm ra ngoài,Lê Hoàn nói nàng đang bế quan lên khai điền cảnh và đã chuẩn bị ăn lương khô trong đó nên không ra ngoài.
Nhìn sự tiến bộ vượt bậc của hắn,Lê Hoàn càng cảm thấy kinh hoàng,sau đó là sợ hãi,hoảng sợ.
Sự tiến bộ của hắn khiến gã cảm thấy tủi hổ.
Lúc trước y từng học luyện đan mà cũng được mang danh thiên tài,thế nhưng bây giờ nhìn thấy hắn liền cảm thấy da mặt trở nên nóng rát.
Lê Hoàn mất tận một tuần ở bước đầu tiên mà hắn chỉ mất một ngày,còn bước hòa tan thì gã mất ba tháng mà nhìn hắn thì có vẻ sắp thành công trong một tuần,dường như hắn sinh ra chỉ vì luyện đan vậy.
Càng nhìn hắn y càng cảm thấy sợ,vốn dĩ Lê Hoàn chỉ là cho hắn một bài tập để hắn thấy sự khó khăn của luyện đan,khiến hắn bỏ cuộc mà thôi,nào ngờ nhìn hắn thành thạo như thế làm gã liền trầm lặng.
Luyện đan không chỉ cần có thần thức mạnh là đủ,người muốn trở thành đan sư chân chính thì phải có tư chất hệ hỏa và mộc nữa mới được,đây cũng là lý do mà luyện dược sư lại hiếm có như vậy.
Thế nhưng khi gã hỏi hắn tại sao hắn lại dám tốn nhiều tinh hạch như vậy để mua phối phương và dược liệu trong khi chưa biết mình có thể trở thành luyện đan sư??
Lý Kỳ Phong nghe vậy liền nở một nụ cười nói một câu khiến Lê Hoàn ngẩn người:
- Đại thúc??dù cho ta không có thiên phú luyện đan thì ta cũng chỉ mất một nửa số tinh thạch nếu bán chúng đi,thế nhưng nếu ta thành công thì ta có thể kiếm được gấp nhiều lần,tuy ta không phải thương nhân nhưng chưa làm mà từ bỏ không phải tác phong của ta!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.