Chí Tôn Đồng Thuật Sư Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư

Chương 14:




- --
"Lạc Thanh Đồng! Mau giao Thiên phẩm huyền đan trong tay ngươi ra đây, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!".
Những người này lạnh giọng quát.
Một thanh âm lạ lẫm vang lên trong đầu Lạc Thanh Đồng.
"Một đám ngốc, không có kiến thức! Thiên phẩm huyền đan tính là thứ gì? So với nước thuốc mà ngươi vừa hấp thu, căn bản chính là cặn bã!"
"Đừng nói là người tập võ bị phế đan điền, cho dù là tuyệt thế phế vật bị ném vào nước thuốc kia thì cũng có thể tái tạo kinh mạch toàn thân, lập tức biến thành thiên tài! Đám người này chỉ biết tới Thiên phẩm huyền đan, thật là đám người quê mùa!"
"Còn có nữ nhân ngu xuẩn này a! Thế mà lại bị đám rác rưởi này đuổi giết, thật sự mất mặt!"
Lạc Thanh Đồng thấy những người này muốn lao về phía mình, căn bản là không muốn để ý.
Xoay người trước muốn đem bọn họ bỏ xa, lại không nghĩ tới trong đầu bật ra giọng nói.
Nàng hoảng sợ tới mức trượt chân một cái, thiếu chút nữa là té lăn trên mặt đất.
"Ai?".
Ánh mắt nàng cảnh giác quét khắp bốn phía.
"Hừ! Ngu ngốc...".
Thanh âm kia vừa mới vang lên lần nữa, đột nhiên im bặt.
Lạc Thanh Đồng cười lạnh nhéo nhéo hàm dưới của con heo nhỏ trong lòng ngực, vẻ mặt cười nhưng trong lòng thì không nói: "Có phải mày cảm thấy mắt tao mù thì không biết miệng của mày đang động không? Mắng đến vui vẻ như vậy?"
Mắng nàng là nữ nhân ngu ngốc? Lạc Thanh Đồng nheo nheo đôi mắt, trên măt vẫn còn vết máu chưa lau sạch, ý cười bức người, lại toát lên chút ngọt ngào động lòng người.
Nhưng con heo nhỏ mập mạp kia là động vật có trực giác nhạy bén, liền cảm giác được ẩn chứa đằng sau nụ cười này là sự nguy hiểm đến đáng sợ!
"Ta ta ta ta...!Ngươi ngươi ngươi ngươi...Ngươi không thể đối với ta như vậy, ta chính là Thần heo thượng cổ! Ta nói cho ngươi biết, giết ta ngươi sẽ hối hận!".
Nó mạnh miệng kêu to, vốn tưởng rằng Lạc Thanh Đồng sẽ bởi vậy mà buông tay.
Lại không nghĩ rằng, tay thiếu nữ càng thêm siết chặt.
"Thần heo thượng cổ? Ta xem mày cũng đâu có khác gì mấy con heo tu luyện thành tinh."
Cảm nhận được sát khí của Lạc Thanh Đồng cũng không có yếu đi chút nào, con heo nhỏ hoàn toàn túng quẫn.
"A a a! Ta sai rồi! Ta hiện tại chính là khế ước thú của ngươi a! Ngươi không thể bóp chết ta, bằng không thực lực của ngươi sẽ bị tổn hao rất nhiều! Thật đó!".
Nó nỗ lực tự cứu mình, hai cái chân ngắn ngủn mập mạp ôm chặt tay Lạc Thanh Đồng, liều mạng kêu la.
"Hừ! Đợi lát nữa tao lại thu thập mày!"
Lạc Thanh Đồng nghĩ lại một trận choáng váng khi nảy cũng có chút nửa tin nửa ngờ đối với cái đầu heo này.
Đám ngân y nhân không ngừng tiến gần lại đây muốn giết nàng, tức khắc cũng không muốn nhiều lời cùng nó, trực tiếp đem nó nhét vào trong tay áo, liền xông vọt về phía trước.
Nàng đã sớm xem trọng một mảnh rừng rậm trước mặt này, thích hợp để phục kích.
Hôm nay nàng phải ở chỗ này giết chết hết những người này.
Dám đuổi giết nàng!
Hai tròng mắt Lạc Thanh Đồng híp lại, hốc mắt trống rỗng mờ mịt, thỉnh thoảng hiện lên từng đạo huyết quang sắc bén.
Khuôn mặt đầy vết máu hỗ trợ cho nụ cười khát máu càng thêm tuyệt mỹ.
Thật lâu chưa có chơi cái gì kích thích như vậy! Từ lúc nổi danh cho đến giờ còn không có ai có thể bức nàng đến mức này, nàng liền cùng những người này, từ từ chơi đùa một chút!
Lạc Thanh Đồng liếm nhẹ khóe môi, dựa theo tia sáng đỏ của đồng thị mà lắc mình mấy cái, liền vọt vào bên trong rừng rậm tối đen kia.
Trong nháy mắt bóng dáng của nàng ẩn nấp ở chỗ góc chết khó phát hiện.
Nàng tung người nhảy lên tán cây, tùy tiện bẻ gãy một nhánh cây thô, dùng tay gọt đẽo một hồi.
Động tác nàng cực nhanh, đem nhánh cây kia biến thành một món vũ khí gỗ mà nàng hình dung trong đầu.
- --
Hảo bàn tay vàng! Hảo siêu nhiên a!:))))).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.