Chí Tôn Đồng Thuật Sư Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư

Chương 13:




- --
Lạc Thanh Đồng nhìn gia hỏa này, nàng không nghĩ rằng nó từ chỗ nam nhân kia chạy ra.
Khí thế của nam nhân kia không giống như kiểu sẽ nuôi sủng vật đáng yêu như vậy.
Chẳng lẽ nó từ trong rừng cây đuổi kịp nàng?
Lạc Thanh Đồng búng búng cái mũi nhỏ của nó, nói: "Được rồi! Mày đi nhanh đi! Tao còn có việc phải làm, không rảnh mang theo mày đâu."
Nàng còn muốn đi tìm đám người đuổi giết nàng để tính sổ, thuận tiện điều tra một ít manh mối hữu ích, không rảnh mang theo tiểu gia hỏa mềm như bông lại không có lực sát thương này.
"sdfhjdhgjhg^%^%!"
Nhìn ngón tay của Lạc Thanh Đồng lướt qua, bốn chân của con heo nhỏ vừa lật lại được liền ôm lấy, đôi mắt nhỏ đáng thương vô cùng nhìn nàng.
"A! Đừng nhìn tao như vậy, tao cũng không muốn ăn thịt mày.
Cái chiêu làm bộ đáng yêu này đối với tao cũng không có tác dụng!".
Lạc Thanh Đồng nói xong liền ném tiểu gia hỏa này qua một bên.
Đúng lúc này một thanh âm có vẻ không xa truyền tới.
"Ở chỗ này! Nàng ở chỗ này!"
Tại thời điểm nghe được tiếng người, Lạc Thanh Đồng cũng đột nhiên kêu đau một tiếng, mày khẽ nhíu lại.
Cái con heo nhỏ kia thừa dịp nàng phân thần, hung hăng cắn một cái ở ngón tay nàng.
"Đau!"
Lần này lập tức liền thấy máu.
Lạc Thanh Đồng phủi tay quăng con heo nhỏ ra.
Nhưng lúc này trong đầu nàng đột nhiên choáng váng một trận.
Một đạo ấn ký chợt lóe sáng giữa trán Lạc Thanh Đồng rồi biến mất, chỉ để lại dấu vết của một ngôi sao năm cánh.
Cùng lúc đó một dấu ấn hình ngôi sao năm cánh tương tự xuất hiện trên mông người con heo nhỏ, một chút liền biến mất.
"Thứ quái quỷ gì đây?"
Lạc Thanh Đồng đầu óc mơ hồ một chút, lúc ngẩng đầu lên thì ấn kí trên mông con heo nhỏ này hoàn toàn biến thành mơ hồ không thấy gì nữa.
Nàng nhăn mày, bắt lấy cái con heo chết tiệt này muốn ép hỏi đến tốt cùng là cái gì, đối diện bụi cỏ lại xuất hiện một đám người.
"Nàng ta ở chỗ này!"
Y phục màu bạc, bịt mặt bằng khăn đen.
Đúng là đám ngân y nhân đuổi giết nàng lúc trước.
Nhanh như vậy đã phát hiện ra tung tích của nàng.
Lạc Thanh Đồng nhướng mày.
Nhanh cũng tốt, không uổng phí nàng cố tình không áp chế hơi thở dụ bọn họ hiện thân.
"Ngươi! Tu vi của người sao có thể khôi phục?"
Cảm nhận được hơi thở bất đồng trên người Lạc Thanh Đồng, đám người trao đổi ánh mắt kinh ngạc.
Rất nhanh liền phát hiện ra, tu vi của nàng đã khôi phục.
Không chỉ có như thế, Lạc Thanh Đồng vốn là Cửu đoạn Võ giả, hiện tại lại thành công đột phá lên tới cảnh giới Võ sư.
Võ sư! Nàng thế mà có thể thăng cấp thành Võ sư! Võ sư tuổi mười bốn! Không cần tính ở Đông Li quốc, cho dù đến chỗ bọn họ thì cũng coi như là thiên tài.
Nhưng mà đám ngân y nhân chấn động không phải vì cái này.
Mà là đan điền của Lạc Thanh Đồng đã bị phế, bây giờ lại tổn thương vô khuyết, thậm chí còn thành công đột phá cảnh giới, thăng cấp tới Võ sư.
Chuyện kinh dị gì vậy?
Phải biết rằng đan điền bị phế thì trừ khi ăn được linh dược tiên thảo nghịch thiên sửa mệnh, hoặc có Thiên phẩm huyền đan do Thiên dược sư luyện chế, nếu không kết cục phế vật đã định rồi.
Nhưng Đông Li quốc chính là một cái tiểu quốc Hạ đẳng xa xôi hẻo lánh, làm sao tìm được linh dược tiên thảo cùng Thiên phẩm huyền đan.
Tới chủ tử của bọn họ muốn cầu được một viên cũng phải trăm cay ngàn đắng hao tổn tâm tư, mà cũng chưa chắc đạt được.
Nhưng hiên tại, tu vi của Lạc Thanh Đồng khôi phục chính là sự thật.
Trong tay nàng nhất định đang nắm giữ cơ duyên nào đó.
Thiên phẩm huyền đan, nhất định trong tay nàng có Thiên phẩm huyền đan.
Nghĩ như vậy đám ngân y nhân liền lộ ánh mắt tham lam nhìn về phía Lạc Thanh Đồng.
- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.