Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 142: Thất bại




“Tiểu Nhan, em là vợ anh, sao em có thể đi ăn cùng với một người đàn ông khác chứ hả?”
Lâm Dương lạnh lùng nói.
Anh cũng là đàn ông, cho dù chẳng có bao nhiêu tình cảm với Tô Nhan thì đấy cũng không phải là điều quan trọng, vấn đề là không một thằng đàn ông nào lại có thể cam tâm tình nguyện để vợ mình đi ăn cùng với một người đàn ông khác cả.
Trước đây Lâm Dương bị người ta gọi là vua nón xanh nhưng khi ấy là anh tự đội nón xanh cho mình nên là không sao cả.
Nhưng chuyện như này thì anh không thể nhịn đượ!
c “Tôi đã bảo rồi, chúng ta sẽ li hôn mau thôi nên là tôi đi ăn với ai thì liên quan gì đến anh chứ hả? Đến lượt anh quản tôi đấy chắc?” Tô Nhan tức giận mắng anh.
“Anh bảo không được là không được!” Lâm Dương quát cô.
Chuyện như thế này, tuyệt đối không thể thương lượng được.
“Lâm Dương, anh chỉ là một tên ở rễ vô dụng trong nhà họ Tô chúng tôi, dựa vào cái gì mà anh đòi quản tôi hả?” Tô Nhan hét to.
Cô hét lên như thế kéo đến những người ở trêи hành lang liên tục liếc mắt về phía họ.
Nghe thấy có người ở rễ, kha khá người bắt đầu chỉ trỏ về đằng này, bàn tán xôn xao.
Mã Hải cũng nhướng mày, nhưng đây là chuyện gia đình của Lâm Dương, anh ta sẽ không nhúng tay vào.
Lâm Dương cảm thấy không biết nên nói gì cho phải trong tình huống này.
Anh đã để lộ thân phận của mình nhưng trước sau Tô Nhan vẫn nhất mực không tin, xem ra nếu không bày ra tất cả trước mắt cô thì cô sẽ nhất định không chịu tin vào thân phận thật sự của anh.
“Tiểu Nhan, thôi được rồi, nếu không thì để bữa khác chúng ta đi ăn với nhau cũng được, đây là bệnh viện, nếu em cứ tiếp tục cãi nhau với thằng kia thì cũng không tốt cho em, mà cũng không tốt cho cả bác trai với bác gái nữa, em đừng chấp nhặt với thằng kia nữa.” Anh Hoa mỉm cười nói.
“Anh Hoa, anh nói đúng, em không nên ầm ï với anh ta. Ăn thì giờ em chưa đi ăn với anh được, sắp tới em muốn dành thời gian chăm sóc bố em trước đã, em muốn ở bên bố mình nhiều hơn.” Tô Nhan nói, vẻ mặt day dút.
“Nên như thế, em cứ làm việc trước đi, anh đi mua ít hoa quả cho hai bác.”
“Anh Hoa, không cần đâu ạ.”
“Phải làm, chuyện cần làm mà. Em mau đi đi.” Anh Hoa mỉm cười nói.
Tô Nhan cảm thấy vô cùng cảm động, cô cảm kϊƈɦ nói với anh ta: “Thế thì, cảm ơn anh nhiều, anh Hoai”
Nói xong thì cô xoay người đi vào phòng bệnh, trước khi đi cô còn hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Dương, vẻ mặt tràn ngập sự chán ghét.
Hình ảnh của Lâm Dương trong cô càng lúc càng trở nên tệ hạn.
Khoảnh khắc Tô Nhan rời đi, nụ cười trêи gương mặt anh Hoa cũng dần biến mắt.
Ánh mắt của anh ta dời dần sang người Lâm Dương.
“Anh là Lâm Dương phải không? Tôi đã từng nghe kể về anh.”
Anh Hoa mỉm cười nói.

“Anh là ai?”
“Hoa Mãn Thần, trước đây tôi là đồng nghiệp của vợ anh.”
“Đồng nghiệp?”
“Trước đây tôi từng thực tập ở nhà họ Tô khoảng hai tháng, cũng làm việc ở phòng tài chính, có lẽ là anh không biết bởi vì khoảng thời gian tôi thực tập ở tập đoàn Thịnh Hoa rất ngắn.”
“Anh nói thật sao? Một người có thể thoải mái bỏ ra hai triệu tệ sao lại đến tập đoàn Thịnh Hoa làm việc chứ?”
“Ha ha ha, còn vì sao chứ, chẳng phải là vì vợ của anh hay sao!” Hoa Mãn Thần híp mắt, ghé mặt lại gần Lâm Dương, mỉm cười nói: “Hai năm trước, tôi tới Giang Thành chơi, vừa khéo gặp mặt vợ của anh, tôi chưa từng gặp một người con gái nào hoạt bát tới vậy, khi đó tôi đã muốn tán vợ của anh rồi, nếu không phải là do nhà tôi gọi về gấp thì cô ấy đã trở thành người phụ nữ của tôi rồi! À, nghe bảo là anh chưa từng chạm vào vợ mình, cô ấy vẫn còn nguyên vẹn, hahaha, nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta hưng phần rồi!” Hoa Mãn Thần mỉm cười nói, vẻ mặt nhộn nhạo, cháy bỏng.
Lâm Dương siết chặt nắm tay, thật sự rất muốn đấm cho anh ta một cái.
Nhưng đây là bệnh viện, Trương Tình Vũ và Tô Quảng đều đang ở đây.
Hơn nữa anh cũng biết là Hoa Mãn Thần đang cố ý khiêu khích anh bằng từ ngữ, mục đích là để anh ra tay đánh anh ta.
Tên Hoa Mãn Thần này thủ đoạn thật đấy, vừa nãy anh ta đề cập đến chuyện ăn với nhau cũng chỉ là để thăm dò Tô Nhan thôi, nếu cô đồng ý thì đúng là tốt nhất rồi, còn nếu cô miễn cưỡng chấp nhận vậy thì còn cần phải suy tính thêm, nên là lúc Tô Nhan cãi nhau với lại Lâm Dương, anh ta lập tức hủy hẹn ăn chung, bày ra dáng vẻ rộng lượng trước mặt Tô Nhan.
Nếu như bây giờ Lâm Dương đánh Hoa Mãn Thần, thế thì nhất định Tô Nhan sẽ biết chuyện, lúc ấy cô sẽ chỉ càng thêm hận anh mà thôi, đồng thời sinh ra cảm giác áy náy với lại Hoa Mãn Thần, cứ liên tục như vậy thì sớm muộn gì Tô Nhan cũng sẽ rơi vào tay Hoa Mãn Thần thôi.
Lâm Dương hít thật sâu, cố gắng bình ổn lại tâm trạng của bản thân, bình thản nói: “Chỉ cần chúng tôi còn chưa li hôn vậy thì Tô Nhan vẫn là vợ của tôi, tôi khuyên anh là sớm nên thu lại mấy cái suy nghĩ linh tỉnh đấy của mình đi, đừng có mà tìm cách tiếp cận cô ấy nữa, bằng không thì tôi không thể đảm bảo là anh sẽ gặp chuyện gì ở cái Giang Thành này đâu.”
“Ha ha ha, gặp chuyện ấy hả? Dựa vào anh ấy à? Đừng có đùa tôi nữa.” Hoa Mãn Thần cười vang trời, tiện thể híp mắt nói: “Lâm Dương, anh tưởng là tôi không biết gì về anh hay sao? Mấy cái trò đây của anh, tôi biết cả rồi!”
“Anh biết cái gì hả?”
“Anh quen với nhà họ Từ, cũng biết nhà họ Trữ, thậm chí là có mối quan hệ với tầng lớp cấp cao của tập đoàn Dương Hoa là Mã Hải, đúng vậy, đúng vậy, những người khác gọi anh là kẻ vô dụng, tất cả bọn họ đều nhằm rồi, chỉ bằng ngần đấy mối quan hệ của mình thì anh đã có tiền đồ tươi sáng rồi, chắc là Tiểu Nhan đã hiểu nhầm anh, có điều đáng tiếc là… Mấy cái mối quan hệ này của anh chẳng là gì trong mắt tôi cả, vốn dĩ anh chẳng biết gì về khả năng của tôi cả, và anh cũng chẳng hề biết tôi là ai hết! Trong mắt tôi ấy mà, anh chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi!” Hoa Mãn Thần đè thấp giọng nói với Lâm Dương, xong rồi thì vỗ vai anh và xoay người rời khỏi bệnh viện.
Lâm Dương đứng nguyên tại chỗ, không nói gì cả.
“Ngài Lâm!”
Mã Hải đi tới chỗ anh.
“Anh đi thanh toán tiền viện phí của bố mẹ vợ tôi cho tôi, ngoài ra thì phái người giải quyết tên Hoa Mãn Thần này cho tôi!”
Lâm Dương nói, mặt không đổi sắc.
“Dạ, ngài Lâm hãy yên tâm, tôi biết phải làm như nào.”
Mã Hải gật đầu rồi lui xuống ngay.
Lâm Dương nhìn về phía phòng bệnh, xong anh cũng không nói gì nữa mà đi ra khỏi bệnh viện.
Nhà họ Khai và nhà họ Việt trả thù đã khiến anh tức giận lắm rồi, giờ còn nhảy ra một tên Hoa Mãn Thần nữa, sao anh có thể chịu nỗi đây?
Lúc Lâm Dương về tới Lạc Thiên Y Quán thì đã là giữa trưa, Lạc Thiên gọi đồ ăn ngoài, chia cho anh một phần rồi ngồi ở bàn ăn cơm cùng với Tiểu Đông.
Lâm Dương không nuốt nổi miếng nào.

“Lâm Dương, anh sao thế?” Lạc Thiên tò mò hỏi.
“Không có gì. À đúng rồi, cô có biết Hoa Mãn Thần không?”
Lâm Dương hỏi.
Lạc Thiên và Tô Nhan là bạn thân của nhau, hẳn là cô cũng biết đôi chút.
Nào ngờ Lạc Thiên nghe xong thì biến sắc, vẻ mặt mất tự nhiên.
“Sao anh lại biết anh ta2”
“Xem ra là cô có biết người này rồi.” Lâm Dương cau mày lại.
“Biệt chứ, sao tôi lại không biết anh ta được? Trước đây anh ta âm thầm đắp cho bác tư của anh Tô Bắc, sau đấy thì vào làm trong tập đoàn Thịnh Hoa của nhà họ Tô, mục đích của anh ta là tán tỉnh Tô Nhan nên là cô ấy đã nhắc đến người này với tôi mây lần rồi. Hồi ấy Tiểu Nhan bị anh ta theo đuổi phiền muốn chết, đợt đấy tôi toàn phải tới đón cô ấy lúc tan làm, nếu không thì e là ngay cả cửa công ty Tiểu Nhan cũng không ra nổi ấy chứ.”
“Thật sao? Trước đây Tiểu Nhan không kể cho tôi biết chuyện này.”
“Trước đây anh như nào thì chắc anh cũng tự biết rồi đấy, nói cho anh biết thì có tác dụng gì không? Chẳng lẽ Tiểu Nhan còn trông mong anh có thể giúp được gì cho cô ấy chắc!” Lạc Thiên nổi giận liếc mắt nhìn Lâm Dương.
Lâm Dương không nói gì.
“Mà sao tự dưng anh lại nhắc đến anh ta?” Lạc Thiên hỏi anh.
“Anh ta tới Giang Thành, hơn nữa còn tới gặp Tiểu Nhan.” Lâm Dương trầm giọng đáp.
“Đúng là phiền phức mà.” Lạc Thiên cau mày.
“Sao thế? Gia thế của anh ta có gì đặc biệt à?”
Lạc Thiên đã biết thân phận của Lâm Dương, biết là anh không phải là tên ở rễ vô dụng, vậy nên nếu là một người bình thường thì hẳn là cô đã không dùng hai chữ phiền phức để nói với anh rồi.
“Trước đây để giúp Tiểu Nhan thoát khỏi cái tên phiền phức đấy tôi đã phải tìm ông nội xin giúp đỡ, muốn ông nội sử dụng quan hệ để cảnh cáo anh ta, bắt anh ta không quấy rày Tiểu Nhan nữa, nào ngờ sau khi tìm hiểu thì ông nội lại cảnh cáo tôi bảo là tôi không nên nhúng tay vào chuyện này, ban đầu tôi cũng không rõ chuyện là thế nào, sau đấy hỏi ép mãi mới biết được là thì ra tên Hoa Mãn Thần đấy là đệ tử đến từ gia tộc lớn ở Thượng Hải, cực kỳ có quyền có thế, thậm chí là có cả các mối quan hệ ở Yến Kinh, chúng ta là người Giang Thành sao có thể cạnh tranh được với anh ta chứ!”
“Người của gia tộc ở Thượng Hải à?” Lâm Dương vẻ mặt lạnh lẽo.
“Lâm Dương, tôi biết thực lực của anh không tầm thường, nhưng chung quy Giang Thành cũng chỉ là Giang Thành thôi, chỉ là một chốn nhỏ, anh đấu với lại gia tộc bên phía Thượng Hải, nhất định là không được chút lợi gì… Dù sao thì anh với Tiểu Nhan sắp li hôn với nhau rồi, hay là anh đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, tôi bảo thế là vì muốn tốt cho anh, cũng tốt cho cả Tiêu Nhan nữa…” Do dự mãi thì Lạc Thiên vẫn nói ra suy nghĩ của mình.
Lâm Dương cười, bình thản nói: “Tôi tự có chừng mực của mình, ăn cơm đi.”
Lạc Thiên thở dài, cô biết là Lâm Dương sẽ không bỏ qua như vậy, chỉ có thể tự mình từ bỏ ý định khuyên bảo.
Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên.
Lâm Dương nhướng mày, rút điện thoại ra xem. Là Mã Hải gọi đến.
“Sao rồi?” Lâm Dương thản nhiên hỏi.
“Ngài Lâm, hành động của chúng ta… thất bại rồi.” Đầu bên kia, giọng khàn khàn của Mã Hải vang lên.
Lâm Dương nghe thế thì cảm thấy sửng sốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.