Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 141: Bốn triệu tệ




Rời khỏi bộ phận tiêu thụ bát động sản, Lâm Dương lập tức đi tới bệnh viện.
Lúc anh tới bệnh viện nhân dân thì Trương Tình Vũ đã được đưa vào phòng cấp cứu.
Tô Quảng băng bó khắp người như là cuốn bánh tét, rêи rỉ trêи giường bệnh, có mấy vị cảnh sát mặc đồng phục đứng bên tiến hành hỏi chuyện họ.
Mã Hải cũng đã tới nơi.
Anh ta đứng sẵn ở cửa chờ Lâm Dương.
Trương Tình Vũ với Tô Quảng là bố mẹ vợ của Lâm Dương, do đó, dĩ nhiên là Mã Hải phải để ý đến họ rồi.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì hả?”
Lâm Dương nghiêm túc chất vần.
“Sáng hôm nay, Trương Tình Vũ với Tô Quảng lái xe ra ngoài, lúc chạy tới giao lộ thì xảy ra tai nạn giao thông, hiện tại thì người ngồi ở ghế lái phụ là Trương Tình Vũ tình trạng đang vô cùng nguy hiểm, còn Tô Quảng ngồi ở ghé lái thì tạm thời chưa gặp nguy hiểm đến tính mạng.
“Tai nạn giao thông?” Lâm Dương bắt ngờ.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi của Mã Hải, Lâm Dương cảm thấy có gì đó không ổn ở đây.
“Mã Hải, còn chuyện gì anh chưa nói với tôi sao?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.
Mã Hải chần chừ đôi chút rồi thở dài nói: “Căn cứ vào thông tin và hình ảnh do đội cảnh sát giao thông cung cấp thì chuyện này có vẻ không phải là một tai nạn giao thông đơn giản như vậy, bởi vì lúc xảy ra chuyện thì chiếc xe kia vẫn đứng đợi ở chỗ giao lộ, mãi đến khi xe của Tô Quảng với Trương Tình Vũ đi tới thì chiếc xe đó mới khởi động, lao về phía bọn họ. Người gây tai nạn khai là anh ta giãm nhầm chân ga với chân phanh nên mới gây ra hậu quả như vậy nhưng căn cứ vào hình ảnh được trích xuất thì chuyện không giống như lời khai của anh ta, bên phía cảnh sát giao thông cũng đang nghỉ ngờ có khả năng đây là một vụ mưu sát đã được tính toán trước với mục đích trả thù, dù sao thì người lái xe kia cũng không phải chịu thương tích nào quá lớn, mà theo lẽ thường thì vợ chồng Tô Quảng và Trương Tình Vũ bị thương nặng như vậy thì anh ta không thể nào lại lành lặn, không thương tích gì như vậy được. Có điều, bên cảnh sát giao thông không có chứng cứ nên chỉ có thể coi đây là một tai nạn giao thông ngoài ý muốn mà thôi.”
Lâm Dương nhướng mày, anh ngẫm nghĩ một lúc rồi trầm giọng hỏi tiếp: “Anh thấy thế nào?”
“Biển số xe là của tỉnh Quảng Liễu.” Mã Hải chỉ nói một câu như vậy.
Anh ta nói xong thì trong lòng Lâm Dương cảm thấy vô cùng tức giận, thoáng chốc, anh đã hiểu rõ mọi chuyện tại sao lại vậy.
“Bên tỉnh Quảng Liễu… nhà họ Khai với nhà họ Việt đang tiền hành trả thù hay sao? Anh đi điều tra giúp tôi xem, nhất định tôi phải biết vụ việc này là do kẻ nào làm!”
“Giám đốc Lâm cứ yên tâm, việc này tôi đã để Cung Hi xử lý rồi, tôi tin là sẽ mau có kết quả thôi, máy chuyện như này, cô ta có cách và mồi quan hệ riêng.” Mã Hải nói thế.
“Vậy thì tốt.” Lâm Dương lạnh lùng nói.
Đột nhiên, giống như là vừa nhớ ra cái gì đó, Lâm Dương vội vàng hỏi: “Tô Nhan đâu rồi? Cô ấy đang ở đâu hả?”
“Lúc mà biết chuyện này có khả năng không phải là một tai nạn giao thông bình thường thì tôi đã lập tức phái người đến canh chừng ở Duyệt Nhan Quốc Tế, chỉ cần có bất cứ người nào khả nghỉ thì nhất định sẽ bắt đi trước, đảm bảo không ảnh hưởng đến cô Tô, bảo đảm cô ấy được an toàn, có điều chắc là cô Tô cũng đã nghe tin rồi, giờ hẳn là cô ấy đang trêи đường tới đây rồi.
“Thế à?”
Lâm Dương thở hắt ra, xoay người ngồi xuống ghế trêи hành lang.
“Bó! Mẹ!”
Đúng lúc ấy, một giọng nói thảm thiết truyền tới từ đầu hành lang bên kia.
Ngay sau đó, hình ảnh Tô Nhan đang mặc đồ công sở xuất hiện chạy lại đẳng đây.
Cô vọt vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Tô Quảng nằm trêи ï giường bệnh thì lập tức nước mắt tuôn rơi như mưa, òa khóc.
Lúc này Tô Nhan cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Tiểu Nhan à, không có chuyện gì đâu, không sao đâu, bố ổn mà, chắc chắn mẹ con cũng sẽ không có chuyện gì đâu…” Tô Quảng thêu thảo an ủi cô.
Tiểu Nhan gật đầu nhưng trông cô vẫn rất nặng nề, môi mím chặt, nước mắt không ngưng lại được.
Tích!
Đèn phòng cấp cứu tắt, một vài y bác sĩ bước ra ngoài.

Tô Nhan nghe tin thì chạy tới trước tiên.
“Bác sĩ, mẹ của tôi sao rồi? Mẹ của tôi sao rồi?” Giọng Tô Nhan run run, cô vội vàng hỏi như thế.
“Tình trạng mẹ cô không quá tệ, cô không cần phải lo lắng quá đâu.” Bác sĩ nói.
“Vậy là tốt rồi!”
Tô Nhan gấp gáp hít sâu mấy cái, hai tay bắt chéo ôm vai, người run nhẹ.
“Có điều trạng thái của bệnh nhân vẫn chưa được ổn định, cần phải tiến hành phẫu thuật, khả năng là chỉ phí phẫu thuật rất cao, nếu như muốn tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân thì cần phải nộp viện phí trước.” Bác sĩ nói.
“Tiên phâu thuật bao nhiêu ạ?” Tô Nhân vội vàng hỏi.
“Ước tính ban đầu có lẽ mất khoảng bồn triệu tệ.” Bác sĩ trả lời thế.
“Sao cơ? Bồn triệu tệ?” Tô Nhan cảm thấy choáng váng.
“Sao lại đắt như vậy? Sao bệnh viện này lại độc ác thế?”
“Mượn gió bẻ măng để chỉ hành động như này sao?”
“Phẫu thuật gì mà đòi tận bốn triệu tệ chứ?”“
Những người xung quanh cảm thấy tức giận, nhao nhao chỉ trích.
Bác sĩ cũng cảm thấy bát lực, chỉ có thể lắc đầu thở dài nói: “Các vị có lẽ có chút hiểu nhằm với nghề bác sĩ của chúng tôi rồi, chỉ phí phẫu thuật không phải do chúng tôi đặt ra mà phải căn cứ vào mức độ tiêu hao khi tiến hành phẫu thuật, các loại thuốc men cũng như các loại dụng cụ khác khi tiến hành. Cuộc phẫu thuật này phải sử dụng loại thuốc mới của Khắc La Y Văn bên nước M, giá của loại thuốc này trêи thị trường đã khoảng ba triệu tệ rồi, ngoại trừ loại thuốc này còn cần có các loại thuốc khác nữa, mức chỉ phí bốn triệu tệ là mức ước lượng thấp nhát rồi, nếu các vị không tin vậy thì có thể sang các bệnh viện khác hỏi thăm, các bệnh viện khác trong thành phó đều có thể tiến hành cuộc phẫu thuật này, tuy nhiên chỉ phí của họ tuyệt đối sẽ không thấp bằng ở đây.”
Ông ta nói xong, chung quanh không còn một tiếng động nào.
Sắc mặt Tô Nhan lúc trăng lúc xanh, người không ngừng lùi về phía sau.
Bốn triệu tệ!
Cho dù cô có bán cả nhà cả xe đi thì cũng không có được nhiều tiền tới vậy…
“Bác sĩ, muộn nhất là khi nào phải phẫu thuật ạ?”
“Tốt nhất là nên tiền hành phẫu thuật trong vòng ba ngày.”
“Dạ được, tôi sẽ kiếm tiền ngay, xin bên các anh nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cho mẹ tôi.”
“Được rồi.”
Bác sĩ gật đầu rồi rời đi.
Tô Nhan rút điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho ông ngoại của mình.
Mấy triệu tệ là một con số thiên văn với cô nhưng ngần ấy với nhà họ Trương thì chẳng là gì cả.
Nhưng lúc cô gọi cho ông cụ Trương thì đầu bên kia mãi không có người nghe máy.
Tô Nhan không chờ nỗi, cô lập tức xoay người đi.
“Em đi đâu vậy?” Lâm Dương bước tới chặn cô lại.
“Sao anh vẫn còn ở Giang Thành hả? Không phải là tôi đã bảo anh rời khỏi đây rồi hay sao?” Tô Nhan trợn mắt thật to, nhìn Lâm Dương bằng vẻ mặt không thể tin được.
“Anh không có ý định rời khỏi đây.”
“Anh…” Tô Nhan mặt xanh lét, thu lại tất cả lửa giận vào trong mắt, cô gào lên: “Anh đã không muốn rời khỏi Giang Thành vậy thì cũng không cần phải xuất hiện trước mặt tôi đâu! Cút! Anh mau cút đi cho tôi!”

Tô Nhan khó chịu nói.
“Tiểu Nhan, anh biết là em đang gặp khó khăn, vẫn câu nói cũ, nếu em có bất cứ chuyện gì đều có thể nói cho anh biết, bốn triệu tệ để tiến hành phẫu thuật cho mẹ em, để anh bỏ.” Lâm Dương chặn Tô Nhan lại, nói nhanh.
“Anh bỏ ấy hả?”
Tô Nhan sững sờ, xong cô tức quá hóa cười, bảo: “Anh có bốn triệu tệ ấy hả? Anh có cái quần què ấy, từ đầu đến chân anh đáng giá đến một trăm tệ không hả? Lạc Thiên chưa trả lương cho anh phải không? Thế thì anh kiếm đâu bốn triệu tệ chứ hả?
Lâm Dương, bây giờ tôi không rảnh để lãng phí thời gian ở đây với anh, giờ anh cút ngay cho tôi! Mau lên!”
“Tiểu Nhan, nếu em không tin thì giờ anh có thể giao ngay cho em xem!” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Cút đi!” Tô Nhan khó chịu trong lòng, đẩy luôn Lâm Dương ra.
Lâm Dương cau mày, anh không ngờ là Tô Nhan lại kϊƈɦ động tới vậy.
Nhưng anh cũng không muốn dông dài với lại Tô Nhan, mạng người quan trọng, anh cũng không muốn phải giấu diếm nên anh kéo tay Tô Nhan, định dắt cô đi nộp viện phí luôn.
Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên.
“Anh đang làm cái gì vậy hả?”
Sau khi giọng nói đấy vang lên, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục bước nhanh về phía này, giơ tay gạt tay của Lâm Dương ra.
Lâm Dương nhướng mày.
Tô Nhan thở hắt ra: “Anh Hoa à!”
“Tiêu Nhan, em có sao không?” Người mới tới hỏi Tô Nhan một cách thân thiết.
“Em không sao ạ.” Tô Nhan lắc đầu.
Sắc mặt Lâm Dương lạnh băng, anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi trước mặt rồi xoay sang hỏi Tô Nhan: “Tiểu Nhan, người này là ai?”
“Chẳng liên quan gì đến anh hết, cút đi!” Tô Nhan quái.
“Anh là chồng của em!” Lâm Dương quát lại.
“Chúng ta sẽ li hôn ngay thôi.” Tô Nhan mặt không biểu cảm nói.
Mặt Lâm Dương lập tức đen thui.
“Tiểu Nhan, nhận được tin nhắn của em là anh tới Giang Thành ngay, sao rồi em, bác gái đã xảy ra chuyện gì sao? Tình hình bác ấy thế nào, có nghiêm trọng không em?” Người đàn ông, à phải gọi là cậu Hoa, mỉm cười nói, thái động cực kỳ hòa nhã nhưng lúc nhìn sang Lâm Dương thì mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
“Mẹ em cần tiền để phẫu thuật, em… Đại khái là em đang cần tầm hai triệu tệ, anh Hoa… anh có thể cho em vay được không?”
“Chỉ có hai triệu thôi hả? Được được, anh chuyển cho em ngay đây!” Người đàn ông cười nói, dáng vẻ hào phóng, rộng rãi, anh ta gọi một cuộc điện thoại, lát sau thì ngắt máy bảo: “Trong vòng mười phút, hai triệu tệ sẽ được chuyển vào thẻ của em.”
“Anh Hoa, cảm ơn anh rất nhiều. Em sẽ nhanh chóng trả lại cho anh.” Tô Nhan mừng như điên.
“Có gì đâu mà, thật ra em không trả cũng không sao, dù sao chúng ta cũng quen nhau lâu rồi mà.” Anh Hoa mỉm cười nói.
“Cảm ơn anh rất nhiều…” Tô Nhan cảm kϊƈɦ không thôi.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đây rõ ràng là cách thức tốt nhất khiến người khác cảm động.
“Tiểu Nhan, em khách sáo quá rồi, em mau đi làm đi, bao giờ xong chuyện, có thời gian, chúng ta ăn một bữa với nhau có được không? Em đã từ chối anh nhiều lần lắm rồi đấy nhé.”
Anh Hoa cười bảo.
Tô Nhan nghe xong thì gương mặt cứng đờ, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn gạt đầu: “Được ạ…”
Cô nói xong, Lâm Dương cảm thấy ngạt thở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.