Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 791:




CHương 791:

 

Diệp Phi gãi đầu rồi nói: “Chỉ là có người không thích tôi xuất hiện ở nhà họ Tống nên có lẽ sẽ mất cả ngày hôm nay”

 

“Chuyện nhỏ.”

 

Chu Trường Sinh vung tay lên rồi nói: “Tôi dẫn cậu vào, để tôi xem ai dám chặn đường?”

 

Diệp Phi cũng không khách khí, vui vẻ tiếp nhận sự trợ giúp của Chu Trường Sinh.

 

Tối qua anh suy nghĩ rất lâu, mới vào nhà họ Tống chữa bệnh cho Tống Vạn Tam, xác định rằng sẽ bị Tống Kim Ngọc ngăn cản.

 

Đến lúc đó, hoặc là Diệp Phi sẽ xông vào, hoặc là lẻn đi vào, nhưng hai phương án đều tràn đầy nguy hiểm.

 

Ngoại trừ phải chống chọi với đám người Tống Kim Ngọc, còn cả Miêu Phương Hoàng, kẻ địch trong âm thầm này nữa, không cẩn thận sẽ bị bà ta nói.

 

Cho nên có Chu Trường Sinh đưa mình vào, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.

 

Dù sao Tống Kim Ngọc cũng không thể ngăn cản Chu Trường Sinh.

 

Chu Trường Sinh cũng không nói nhảm, để Chu Tĩnh Nhi cầm thuốc đi bệnh viện cứu người trúng độc, sau đó liền gọi mấy bác sĩ về chỗ ở nhà họ Tống.

 

Để giảm bớt những xung đột không đáng có, ông ta yêu cầu Tống Hồng Nhan tạm thời ở lại, còn Diệp Phi thì hóa trang thành một bác sĩ phương tây và trà trộn vào đội.

 

Mười giờ sáng, ba chiếc Audi mang biển số của Chu thị lái xe về phía gia trang nhà họ Tống.

 

“Những khó khăn mà ông Tống đang gặp phải, thực ra tôi đã biết từ lâu”

 

Trên đường đi về, Chu Trường Sinh cười nói với Diệp Phi: “Chỉ là tôi sắp chết, cho nên cũng không để ý tới tình huống của ông ta”

 

Trong giọng điệu của ông ta có một tia xúc động, nếu không phải do định mệnh để ông ta gặp được Diệp Phi trên đường sắt cao tốc, e răng lúc này cỏ sẽ mọc xanh nấm mồ.

 

“Tôi nghe nói rằng bệnh của ông ấy là do tắc nghẽn tim và áp lực quá lớn gây ra.”

 

“Ngày đêm suy nghĩ, tin dữ lần lượt đến, cộng thêm tuổi càng cao nên mới càng rơi vào trâm cảm”

 

“Một khi bị bệnh liền kéo dài mấy tháng, làm thế nào cũng không tốt lên được, bây giờ còn không xuống được cả giường”

 

“Đổi thành trước hôm nay, có lẽ tôi sẽ cảm thấy ông ta quá vô dụng, cũng chỉ là một tên địch hoành hàng mà lại lo lắng đến ảnh hưởng đến phổi”

 

“Nhưng buổi sáng nhìn thấy những người bệnh đó ở khách sạn Lâm Giang, tôi lại hiểu được sự chân thành và sợ hãi của “Miêu Phượng Hoàng không nên xuất hiện trên thế giới này”

 

Nếu một mình đánh một trận thắng thua, cho dù đối thủ mạnh đến đâu, Chu Trường Sinh cũng không sợ, nhưng chiêu thức hạ độc này chẳng khác gì một con rắn độc.

 

Người ta không tiếp xúc trực tiếp với anh, thậm chí ngay cả cái bóng cũng không xuất hiện, vậy mà im hơi lặng tiếng hạ độc chết anh, tình huống này lấy gì mà chống lại được?

 

Hơn nữa, giết một người không khác gì giết cả trăm người, gần như sát thương của vũ khí sinh học, Chu Trường Sinh càng nghĩ càng thấy da đầu tê tê.

 

Diệp Phi nhớ tới Cửu U Hỏa Liên trên người Tô Tích Nhì: “Đúng vậy, loại người này quá thâm độc”

 

“Đúng rồi, cậu Diệp, cậu có thể nghiên cứu ra thuốc chuyện dùng để giải cổ độc không?”

 

Chu Trường Sinh hai mắt sáng lên nhìn Diệp Phi: “Như vậy thì có thể sản xuất một lô lớn, mọi người mang theo một ít”“

 

“Nếu như dính trúng cổ độc thì lập tức uống ngay, như vậy cũng không cần sợ Miêu Phương Hoàng nữa”

 

Cổ độc có thể khắc chế, Miêu Phượng Hoàng sẽ chẳng khác gì mấy bác gái khiêu vũ ngoài quảng trường.

 

“Nào có đơn giản như vậy?”

 

Diệp Phi cười khổ lắc đầu: “Cổ độc thay đổi khôn lường, tôi phải gặp được độc mới có thể chế thuốc”

 

“Nếu như uống thuốc bậy, chẳng những không trị hết, nói không chừng còn khiến cho độc tố trở nên ác tính hơn, còn có khả năng chết luôn tại chỗ.”

 

“Cho nên bây giờ tôi chế tạo Thất tinh tục mệnh đan là có ích nhất, mặc dù không giải được độc, nhưng có thể kéo dài sinh mệnh trên hai mươi bốn giờ”

 

“Mà thời gian này, đủ để tôi ra tay cứu người”

 

Cổ sư có thể làm cho người nghe tin đã sợ mất mật, rất nhiều võ sĩ và đại ca không muốn đắc tội họ, đó là có nguyên nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.