Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 790:




Chương 790:

 

Chu Trường Sinh nhìn về phía Diệp Phi với vẻ mặt khen ngợi: “Hội trưởng Diệp đúng là người tài, không chỉ chỉnh đốn lại Võ Minh Nam Lăng mà còn tăng lên sức chiến đấu nữa”

 

Không còn gì để nghi ngờ nữa, ông ta đã nghe được chuyện Diệp Phi trở thành hội trưởng.

 

Võ Minh Nam Lăng ư?

 

Đường Như Tuyết nheo mắt lại, cô rất bất ngờ về thân phận của Diệp Phi, cô cảm giác tên đàn ông xấu xa trước mặt giấu diếm mình rất nhiều thứ.

 

Tống Hồng Nhan thì vẫn nhìn về phía Diệp Phi với vẻ mặt dịu dàng, người đàn ông của cô vẫn nở mày nở mặt như trước đây.

 

“Ông Chu quá khen rồi, chỉ là chút trò trẻ con mà thôi”

 

Dường như Diệp Phi không thấy được vẻ mặt của hai người phụ nữ mà quay sang cười nói với Chu Trường Sinh: “Đúng rồi, sáng sớm ông Chu tìm tôi có việc gì không? Bà Chu bị bệnh ư?”

 

“Không phải”

 

Chu Trường Sinh khoát tay rồi nói: “Chuyện là như thế này, tối hôm qua ở lầu Lâm Giang xảy ra một số chuyện, có người đánh nhau, vô số người bị thương và tử vong tại chỗ”

 

Diệp Phi ngẩng đầu lên: “Giang Hoành Độ.”

 

“Xem ra là tin tức của cậu Diệp đây nhanh nhạy đó.”

 

Chu Trường Sinh khen ngợi một câu rồi nói chết: “Đánh nhau chết người, mặc dù tính chất ác liệt nhưng có cảnh sát tham dự nên tôi cũng không có lo lắng gì”

 

“Chỉ là dường như quán rượu đó lây nhiễm bệnh dịch gì đó”

 

“Không chỉ có tình huống của người chết đáng sợ mà kể cả phục vụ, quản lý, khách dùng cơm, nhân viên dò thám đi qua và pháp y cũng ngã xuống hôn mê”

 

“Bệnh viện phái người đi cứu chữa nhưng không hê có một chút tác dụng nào, liên lụy đến hơn một trăm người, chức năng thân thể đang dần dần hạ xuống”

 

“Hơn nữa có không ít bác sĩ cứu chữa cũng mắc phải, buổi sáng đã có hơn hai mươi bác sĩ và y tá ngất đi”

 

“Vấn đề này quá khó giải quyết, chuyện tôi có thể làm bây giờ chính là cách ly bọn họ, nhưng đây không phải là cách tốt nhất, tôi nghĩ mời cậu đến đó xem một chút.”

 

Ông ta gửi gắm hi vọng lên người Diệp Phi: “Hi vọng cậu có thể cứu được bọn họ, càng hi vọng cậu có thể ngăn chặn được bệnh dịch này”

 

Chu Tĩnh Nhi cũng gật đầu: “Anh Phi, nếu không xử lý nhanh chuyện này thì chỉ sợ sẽ chết không ít người”

 

“Hóa ra là việc này à.”

 

Diệp Phi nghe xong thì cười lớn một tiếng, anh nói: “Đây không phải là bệnh dịch gì đâu, đây cổ độc mà một mụ phù thủy già làm ra, một nhà Giang Hoành Độ cũng chết vì cái này”

 

“Sau khi giết chết thì mụ phù thủy già đó vội vàng truy đuổi giết sạch nên chưa kịp xử lý hiện trường, bởi thế người tiếp xúc mới có thể trúng chiêu dễ dàng thế”

 

“Tôi có thể trị loại bệnh này nhưng tạm thời quá bận, chờ tới ngày mai tôi sẽ qua đó chữa trị.”

 

“Đương nhiên là tôi sẽ không để cho bọn họ chết”

 

Diệp Phi để Hoàng Tam Trọng lấy ra hai trăm viên Thất Tinh Tục Mệnh Đan đưa cho Chu Trường Sinh: “Ông cho họ uống cái này là có thể giữ lại cái mạng nhỏ cho họ”

 

“Tôi lại viết đơn thuốc cho các người, mặc dù không thể giải tất cả các loại độc nhưng có thể chống cự lại sự xâm nhập của cổ trùng, cũng có thể khiến cho độc tố phát tác chậm hơn”

 

Anh cũng không có che giấu mà thoải mái viết một đơn thuốc đưa cho Chu Trường Sinh.

 

“Cậu có thể giải độc ư? Viên thuốc này có thể giữ mạng?”

 

Chu Trường Sinh nghe thấy mấy câu này của Diệp Phi thì mừng muốn điên lên, ông ta cầm tay Diệp Phi rồi lắc lư: “Cảm ơn cậu Diệp, tôi thay mặt người dân Nam Lăng này cảm ơn cậu”

 

Diệp Phi cười nhẹ một tiếng rồi nói: “Không cần khách sáo, có thể giải quyết lo lắng cho ông Chu cũng là niềm vinh hạnh của tôi”

 

“Cậu biết nói chuyện thật đấy…”

 

Chu Trường Sinh cười lớn một tiếng rồi nói tiếp: ‘Hôm nay cậu có chuyện gì à?”

 

“Tôi muốn đi thăm Tống Vạn Tam”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.