Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 784:




CHương 784:

 

“Hóa ra là như vậy… Diệp Phi khẽ nheo mắt, tuy rằng anh cùng Giang Hoành Độ vốn có hiềm khích, nhưng khi nghe chuyện bà lão áo choàng đen ngang ngược như vậy, trong lòng anh có phần phẫn nộ thay.

 

Đặc biệt là khi nghĩ đến việc bà ta muốn trừ khử Đường Nhược Tuyết, ánh mắt Diệp Phi lại lóe lên tia sáng.

 

“Canh dược này có thể giải độc, còn có thể kéo dài mạng sống, anh mau uống đi”

 

Diệp Phi bảo Hoàng Tam Trọng bưng một bát thuốc bắc đến: “Uống xong anh có thể sang bên kia, bà ta bị tôi giam lại rồi, nhưng không thấy con gái của anh đâu cả…” Anh khế vẫy vẫy tay: “Đi đi, có hỏi ra được hay không phải dựa vào bản lĩnh của anh rồi”

 

“Wow” Giang Hoành Độ không khỏi sửng sốt khi nghe thấy những lời này, không ngờ Diệp Phi lại có thể hạ gục được bà ta.

 

Điều này không chỉ cần bản lĩnh phải hơn người, mà cơ thể còn phải có khả năng kháng lại mọi loại độc.

 

Sau đó, anh ta cầm bát thuốc bắc lên, uống một hơi hết sạch, đứng dậy đi đến bên cạnh tra hỏi bà lão áo choàng đen… Bất luận thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng phải hỏi cho bằng được tung tích của đứa con gái, chỉ có cô bé là người thân ruột thịt máu mủ cuối cùng của anh ta.

 

Hai tiếng sau, Giang Hoành Độ trở lại, trên người bê bết máu: “Người đang ở nhà họ Tống…”

 

Người ở nhà họ Tống, mọi việc sẽ trở nên đơn giản.

 

Điều này có nghĩa đám người Miêu Phượng Hoàng đã thâm nhập vào lãnh thổ của nhà họ Tống, để tìm ra được con gái, Giang Hoành Độ phải va chạm không ít với người nhà họ Tống.

 

Nhà họ Tống là người giàu nhất Giang Nam, tuy mấy chục: năm nay họ chỉ chú trọng kiếm tiền, địa vị và binh lực của họ đã là khuyết điểm lớn, nhưng khuyết điểm đó cũng chỉ tương đối nhỏ.

 

Tài sản của họ vượt xa sáu nhà ở Trung Hải, sánh ngang với Hoắc Trích Qua ở Hồng Kông, cũng là một trong ba gia tộc lớn ở Nam Lăng, nổi tiếng không kém nhà họ Chu và Võ Minh.

 

Nhưng Giang Hoành Độ cũng không có quá nhiều vướng mắc, anh ta sẵn sàng trở về căn cứ để thu thập nhân lực.

 

Dù có thế nào, anh ta cũng phải tìm được con gái của mình.

 

Diệp Phi bảo anh ta phải bình tĩnh, đối mặt với kẻ thù như Miêu Phượng Hoàng, nếu không có viên giải độc hoặc sự trấn áp của kẻ địch, dù có bao nhiêu người tham gia vào trận chiến này thì cũng chỉ là vô ích.

 

Anh bảo Giang Hoành Độ đang bị thương phải nghỉ ngơi thật tốt, sau đó tập hợp hơn ba mươi người và dược liệu để chế tạo ra Thất Tinh Tục Mệnh Đơn trong nhà bếp của khách sạn.

 

Có hàng ngàn vạn các loại chất độc, Diệp Phi không thể làm ra thuốc giải độc vạn năng, vì vậy anh chỉ có thể sử dụng Thất Tinh Tục Mệnh Đơn để bảo vệ trái tim của người bị nhiễm độc, kéo dài sự sống của người đó thêm một chút.

 

Chỉ cần thắng được thời gian, Diệp Phi có thể cứu được bệnh nhân.

 

Anh bận rộn đến hết cả buổi tối, mãi đến bảy giờ sáng, Diệp Phi mới ra khỏi bếp, hai nghìn viên Thất Tinh Tục Mệnh Đơn nóng hổi ra khỏi lò.

 

Diệp Phi lấy năm mươi trong số đó và đưa cho Giang Hoành Độ một trăm. Chỗ còn lại thì bảo Hoàng Tam Trọng cất đi, rồi anh bước vào phòng của Đường Nhược Tuyết.

 

Hoàng Thiên Kiều đón tiếp Diệp Phi vào phòng: “Đường tổng đã thức dậy mười phút trước rồi, bây giờ đang tắm rửa thay quần áo”

 

Nghe bảo Đường Nhược Tuyết đang bận, Diệp Phi khẽ gật đầu, đặt năm mươi viên thuốc xuống bàn: “Đây là Thất Tinh Tục Mệnh Đơn. Để Đường Nhược Tuyết mang theo bên người.

 

Tôi sẽ quay lại sau.”

 

Anh xoay người, đi ra ngoài gặp Tống Hồng Nhan, muốn xem tình hình của cô thế nào, nhân tiện bàn chuyện hôm nay sẽ đến nhà họ Tống một chuyến.

 

Vừa xuống đến tầng tám, một tin nhắn gửi đến từ Chu Trường Sinh, ông ta đang có chuyện gấp muốn gặp anh.

 

Diệp Phi không nói gì thêm, phát định vị qua đó, sau đó đi vào phòng ngủ của Tống Hồng Nhan.

 

Anh phát hiện ra đôi lông mày cô cong cong, đôi mắt trong trẻo như trời sao của cô đang nhắm chặt, cô ôm chăn bông ngủ rất ngon lành.

 

Bộ đồ ngủ mỏng manh không thể ôm gọn hết cơ thể tinh xảo và đôi chân dài trắng nõn, khiến nhịp tim của Diệp Phi không ngừng mạnh lên.

 

Diệp Phi không đánh thức cô mà lấy chăn bông đắp nhẹ cho cô, cố gắng để cô hiếm khi được ngủ ngon một giấc.

 

“Đừng đi…”

 

Diệp Phi vừa định xoay người rời đi, nhưng lại bị trắng nõn nắm chặt. Tống Hồng Nhan chui vào lòng anh như một chú mèo con, cô khẽ mở mắt.

 

Diệp Phi cười: “Chị không ngủ sao? Sao lại biết tôi ở đây? “

 

“Chị ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.