Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 783:




Chương 783:

 

“Trúng độc rồi, hơn nữa còn là cổ độc”

 

Diệp Phi ném dược liệu cho Hoàng Tam Trọng: “Cầm lấy, đem chỗ thuốc này đi sắc, nhớ sắc nhiều chút, mỗi người các cậu cũng uống một bát. Tôi e là lúc mọi người khiêng nhấc đi cũng có thể bị lây độc sang”

 

Hoàng Tam Trọng gật gật đầu: “Rõ ạ”

 

Anh ta nhanh chóng đem dược liệu đi sắc.

 

Diệp Phi không dừng lại nghỉ ngơi mà châm cứu một lúc cho hơn chục người, cứu được bọn họ từ Quỷ Môn Quan trở về.

 

Sau đó, anh bỏ vào một miếng bạch mang cho Giang Hoành Độ, người bị thương nặng nhất.

 

Anh ta cả hai lần đều trúng độc tố, còn ngâm người trong nước một thời gian dài, nếu không phải còn chút oán niệm chống đỡ, thì có lẽ sớm đã chết trong tay rồi.

 

“Miêu Miêu, Miêu Miêu!”

 

Sau khi Giang Hoành Độ tỉnh lại thì không biết gì cả, mãi sau mới có phản ứng, cố chật vật ngồi dậy hét lên: “Miêu Miêu, đừng sợ, bố tới cứu con đây”

 

“Đừng động đậy, cơ thể ông vẫn chưa khỏe hẳn đâu”

 

Diệp Phi ghì anh ta xuống: “Tôi đã loại bỏ độc tố và dịch tràn màng phổi trong cơ thể ông ra rồi, nhưng ông vẫn cần nghỉ ngơi một tối cho hồi phục lại đã”

 

“Tôi phải cứu Miêu Miêu…” Mới đầu Giang Hoành Độ không màng gì cả mà hét lên cứu con gái, khi vừa nghe tin rằng độc tố trong cơ thể mình đã được giải, anh ta bỗng đờ người trong giây lát.

 

Sau đó, Giang Hoành Độ liền thử vận động, thấy rằng ngoài các vết thương bên ngoài thì các vết thương bên trong và chất độc đều đã khỏi cả rồi.

 

Cơ thể vốn yếu ớt cũng đã khôi phục lại được sức lực.

 

“Thịch!”

 

Giang Hoành Độ lúc trước vốn ngạo mạn đột nhiên quỳ xuống khấu đầu với Diệp Phi: “Bác sĩ Phi, xin hãy cứu lấy con gái tôi”

 

“Chỉ cần con gái tôi có thể trở về, Giang Hoành Độ này sẵn sàng làm trâu làm ngựa báo đáp cậu.”

 

Vẻ mặt anh ta không còn sự ngang bướng không chịu khuất phục như trước kia mà thay vào đó là nỗi lo lắng vô hạn về đứa con gái của mình cùng sự hy vọng mong đợi đối với Diệp Phi.

 

Tuy rằng anh ta là Giang Thượng Vương, chỉ cần ho một tiếng thôi đã khiến cả Nam Lăng chấn động, nhưng khi đối mặt với người như bà lão áo choàng đen đó thì thực sự cũng phải lực bất tòng tâm.

 

Diệp Phi đỡ Giang Hoành Độ dậy: “Đừng quỳ nữa, đứng lên trước đi, nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?”

 

“Là như thế này…” Giang Hoành Độ kể lại sự tình cho Diệp Phi nghe: “Tối hôm qua là sinh nhật năm tuổi của con gái tôi, gia đình tôi cùng mười mấy người thuộc hạ nữa đã cùng nhau tổ chức tiệc chúc mừng cho con bé ở nhà hàng Lâm Giang.”

 

“Mọi người đang ăn thì đột nhiên xuất hiện một bà cụ mặc áo đen, nói con gái tôi trông xinh xắn lanh lợi đấy”

 

“Bà ta muốn nhận nó làm đồ đệ, còn muốn Miêu Miêu làm con dâu nuôi của bà ta. Sau này sinh con nối dõi dòng họ cho bọn họ, nói chúng tôi giao con bé cho bà ta”

 

“Thấy người đàn bà điên điên khùng khùng đó có ý muốn cướp con gái mình đi như vậy, chúng tôi dĩ nhiên không thèm nói lời nào, đá bà ta đi”

 

“Kết quả là bà ta tức giận liền một hơi đầu độc giết chết mười mấy người chúng tôi. Chúng tôi tuy có dao có súng còn có cả cao thủ đỉnh cao như Hoàng Cảnh, nhưng cơ bản cũng không thể làm gì được”

 

“Đứa con trai mười tuổi của tôi lao lên định cướp em gái về nhưng cũng bị bà ta cầm nạng đầu rắn đánh vỡ đầu”

 

“Tôi đỏ mắt muốn liều mạng một phen nhưng bị vợ tôi giữ lại, dùng sức đẩy qua cửa sổ xuống sông để tôi được sống sót mà quay trở lại báo thù cho họ.

 

“Trước lúc rơi xuống nước, tôi đã tận mắt nhìn thấy bà ta giết chết vợ mình, sau đó thì đem đứa con gái Miêu Miêu của tôi đi mất”

 

“Lúc tôi bơi vào bờ thì độc cũng phát tác, không còn chút sức lực nào để lên bờ nữa. May mắn thay gặp được các cậu.”

 

“Điều duy nhất tôi không ngờ tới là bà ta lại muốn đuổi cùng giết tận…”

 

“Bác sĩ Phi, xin cậu hãy giúp tôi, giúp tôi trả thù, giúp tôi tìm con gái…” Giang Hoành Độ lại quỳ xuống khấu đầu. Anh ta có dao, có súng nhưng lại không biết đối phó với bà ta như thế nào.

 

Giết một người, một trăm người hay một nghìn người đối với bà ta mà nói hoàn toàn không có sự khác biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.