Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 571:




Chương 571:

 

Sau khi nói xong, Giang Thế Hào cười lớn, trông rất vô lại và cũng rất ngạo mạn.

 

Một đám bạn đẳng sau cũng cười ầm lên.

 

Những người phụ nữ kiêu ngạo đang đứng xem ở xung quanh cũng lộ ra vẻ hài hước, Diệp Phi dám tranh đấu với một người có gia thế khủng khiếp như Giang Thế Hào, đúng là không biết lượng sức mình.

 

Trong ánh mắt của Diệp Phi cũng lộ ra vẻ muốn giết người vô cùng mãnh liệt: “Mau thả người!”

 

Giang Thế Hào cười cười, âm thanh trầm xuống: “Mau quỳ xuống cho tao”

 

“Cho mày suy nghĩ một chút, một là quỳ xuống, hai là tao sẽ giết chết Đường Nhược Tuyết.”

 

Trong tay anh ta lúc này có một thanh kiếm, đang đặt trên cổ của Đường Nhược Tuyết.

 

“Diệp Phi, đừng quỳ xuống, đừng quỳ xuống, đừng bao giờ quỳ gối trước tên súc vật này”

 

Thấy Giang Thế Hào lấy mình ra để uy hiếp Diệp Phi, Đường Nhược Tuyết không ngừng khóc, thở cũng cảm thấy đau lòng.

 

“Bỏ vũ khí xuống”

 

Giang Thế Hào quát lên: “Mau quỳ xuống cho tao.”

 

Diệp Phi nhìn Giang Thế Hào, hai tay giơ lên, những chiếc nỏ, cung tên và kiếm rơi xuống đất vang lên một tiếng động vô cùng lớn.

 

Đường Nhược Tuyết hô lớn: “Diệp Phi, Diệp Phi, đừng thỏa hiệp với tên này, đừng quỳ.”

 

Cô ấy khóc như mưa, có thể thấy được Diệp Phi và Độc Cô Thương đang chiếm ưu thế, nếu không Giang Thế Hào cũng không lấy cô ra để uy hiếp.

 

Nhưng hôm nay, Diệp Phi lại từ chối cô mà quỳ xuống, bó tay chịu trói, khiến cô cảm thấy lòng đau như cắt.

 

Giờ phút này, cô mới hiểu, Diệp Phi yêu cô là từ thật tâm trong lòng anh, cô cũng hiểu ra rằng bản thân mình quan tâm Diệp Phi nhiều như thế nào. Thấy Diệp Phi bỏ vũ khí xuống, Giang Thế Hào vô cùng hài lòng: “Mau quỳ xuống!”

 

“Mày cũng quỳ xuống cho ông đây”

 

Anh ta giơ ngón tay lên uy hiếp Độc Cô Thương.

 

“Âm!”

 

Độc Cô Thương không chút do dự quỳ xuống, hai tay chống xuống đất, bày tỏ vẻ thuần phục.

 

Nụ cười Giang Thế Hào càng thêm rạng rỡ, nhìn chằm chằm Diệp Phi quát lên: “Còn không chịu quỳ sao?”

 

“Diệp Phi, đừng quỳ!”

 

Đường Nhược Tuyết kêu lên: “Không cần để ý đến em, nếu anh chết em cũng sẽ chết, anh mau giết chết tên này để trả thù cho em đi…” Diệp Phi bị làm nhục như thế, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy đau lòng như thế, giống như có người cầm dao đâm một nhát vào lòng cô vậy.

 

“Âm!” Thấy Đường Nhược Tuyết giấy giụa, Giang Thế Hào không nhịn được nâng cán của thanh kiếm lên, hung hăng đập vào đầu cô.

 

Đường Nhược Tuyết rên lên, nghiêng đầu, hôn mê bất tỉnh.

 

Ánh mắt Giang Thế Hào nhìn chằm chằm Diệp Phi, quát lớn: “Qùy xuống maul”

 

Mấy người phụ nữ kiêu ngạo đang cười trên sự đau khổ của người khác, đứng chờ Diệp Phi đưa tay chịu trói.

 

Theo suy nghĩ của những người phụ nữ này thì Diệp Phi muốn gây sự với Giang Thế Hào thì thật đúng là không biết trời cao đất dày.

 

“Được, tôi quỳ!” Diệp Phi vỗ vỗ tay, chân trái tiến lên một bước, chân phải lùi về phía sau, vừa vặn chạm vào bả vai của Độc Cô Thương.

 

Độc Cô Thương đột nhiên thẳng người.

 

“Vèo!” Diệp Phi nhanh chóng bắn tới, cơ thể anh phóng tới như một mũi tên mạnh mẽ.

 

Anh băng qua hơn một trăm tên vệ sĩ của Giang Thị.

 

Làm liền trong một lúc, nước chảy mây trôi.

 

Truy Phong nhào tới muốn cứu người: “Cẩn thận!”

 

Giang Thế Hào không khỏi cảm thấy sợ hãi, không ngờ Diệp Phi lại phóng tới như thế.

 

Những tên vệ sĩ của Giang Thị cũng kêu lên đầy sợ hãi, nhưng không có cách nào ngăn cả những chuyện sắp xảy ra.

 

Những chiếc nỏ vội vàng bắn ra, toàn bộ đều trơi vào khoảng không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.