Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 570:




Chương 570:

 

“Để cho chồng của mày nghe thấy rõ hơn một chút, mày bị tao hủy hoại như thế nào…” Tối nay, Diệp Phi đã khiến Giang Thế Hào vô cùng mất mặt.

 

Ở trên địa bàn của mình mà lại bị Diệp Phi tàn phá, hơn nữa còn thiệt hại hết ba ma áo đen, điều này khiến cho người từ trước đến giờ chưa từng coi ai ra gì như Giang Thế Hào bị tổn thương rất nặng.

 

Sự tức giận này khiến anh ta hung hăng nhìn chăm chăm Diệp Phi, có thể thấy rõ sự tức giận hiện lên trên gương mặt anh ta.

 

Gò má Đường Nhược Tuyết đau rát, khó chịu hừ một tiếng.

 

Mọi người cảm thấy thật đáng thương, ánh mắt hiện lên vẻ đau xót, trông như một cô gái yếu đuối.

 

Sau đó, ánh mắt cô liền sáng lên, nhìn về phía Diệp Phi khẽ ói: “Diệp Phil”

 

Thấy Giang Thế Hào đối xử như thế với Đường Nhược Tuyết, sau đó nhìn thấy trên người của người phụ nữ có không ít vết thương, trong ánh mắt của Diệp Phi hiện lên vẻ tức giận muốn giết người.

 

Anh nhìn về phía Đường Nhược Tuyết gật đầu: “Nhược.

 

Tuyết, em có khỏe không?”

 

Đường Nhược Tuyết khó khăn nói một câu: “Cũng ổn…”

 

Diệp Phi thấy cô ấy không có gì đáng lo, trái tim cũng dần thả lỏng: “Không sao thì tốt rồi, anh sẽ đưa em về”

 

Đường Nhược Tuyết cười thản nhiên, có đau lòng, có mừng rỡ và cũng có một sự tin tưởng không nói thành lời.

 

Sau đó, cô ấy nhanh chóng lộ vẻ lo lăng: “Anh thật sự không nên tới đây…” “Ôi, ôi, tình cam vợ chồng sâu nặng, tao nhìn mà cũng muốn khóc rồi đây này”

 

“Không thêm bất cứ tiết mục gì, cũng thật sự tiếc cho tình ý của hai người.”

 

Không đợi Diệp Phi lên tiếng, Giang Thế Hào lại đưa tay tát một cái, hung hăng đánh thật mạnh vào gương mặt đang tươi cười của Đường Nhược Tuyết.

 

In hän những dấu tay.

 

Khóe miệng Đường Nhược Tuyết nhanh chóng rỉ máu.

 

Âm thanh của Diệp Phi trở nên lạnh lẽo: “Giang Thế Hào, anh đúng là quá đáng.”

 

“Quá đáng sao?”

 

“Bây giờ mày mới biết đấy à?”

 

Giang Thế Hào cười ha hả: “Ông đây sinh ra là để làm những chuyện quá đáng như thế đấy”

 

Giọng nói của Diệp Phi đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Xem ra anh thật sự muốn tìm tới cái chết”

 

“Tự tìm đến cái chết?”

 

Giang Thế Hào cười lớn, kéo Đường Nhược Tuyết lên, đứng trong đám người nói to với Diệp Phi: “Tao không tin vào ma quỷ, bây giờ tao sẽ động vào con nhỏ này, để xem Diệp Phi mày có thể làm được gì.”

 

“Có bản lĩnh thì tới giết tao đi”

 

Anh ta hung hăng nắm lấy tóc của Đường Nhược Tuyết, vẻ mặt hung tợn: “Tới đây mà giết tao đi này”

 

Thấy Diệp Phi trầm mặc, mấy tên vệ sĩ của Giang Thị trở nên hớn hở, cuối cùng lại nghe thấy Diệp Phi lên tiếng: “Tôi thề, nếu Đường Nhược Tuyết xảy ra chuyện thì hôm nay tất cả mọi người ở đây đều phải chôn cùng”

 

Không có chút tình cảm nào, âm thanh lạnh lẽo của Diệp Phi vang lên, đi cùng với nó là một sát khí đằng đẳng, vây chặc toàn bộ không gian.

 

“Ôi chao tình cảm thật sâu nặng, à không, xem ra mày rất xem trọng vợ của mình”

 

Giang Thế Hào buông tóc Đường Nhược Tuyết ra, ánh mắt lộ vẻ chế giễu: “Vậy tao nói cho mày biết, nửa tiếng trước, vợ của mày đã bị tao và tăng ma chơi đùa rất vui sướng.”

 

“Tao đã hôn lên mỗi tấc da thịt trên cơ thể cô gái này…

 

“Tao với cô ta không tới ba trăm hiệp đâu, nhưng cũng cowc: chừng một trăm hiệp đổ lại đấy”

 

“Người phụ nữ này cũng thật năng nổ, eo nhỏ, chân dài, làn da trơn láng, âm thanh khi nói cũng dễ nghe vô cùng.”

 

“Tóm lại là vô cùng thoải mái!”

 

“Trong điện thoại của tao còn video này”

 

Anh ta đắc ý giơ chiếc điện thoại trong tay: “Rất nóng bỏng đấy, nếu mày muốn xem thì tao sẽ cho mày xem một chút”

 

“Hay là tao hôn cô ta tại đây cho mày nhìn nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.