Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 466:




Chương 466:

 

Dương Bảo Quốc được khám và chữa bệnh đàng hoàng nên sắc mặt trở nên hồng hảo hơn, không chỉ bớt ho khan mà khi hô hấp cũng không nghe thấy tạp âm nữa.

 

Nếu không phải vết thương có đụng đến tim thì Dương Bảo Quốc muốn đứng dậy đi một đường quyền rồi.

 

“Diệp Phi à, ông già này đã phiền cậu nhiều rồi”

 

Dương Bảo Quốc tự tay pha trà cho Diệp Phi. Đây là trà Đại Hồng Bào ông ta đã cất giấu bấy lâu, trà vừa được đổ ra ấm thì khắp ngôi đình đều tràn ngập hương thơm của trà.

 

Kết hợp với cảnh núi Vân Đính xa xa, một già một trẻ ngồi ở đây đúng là rất nghệ thuật.

 

“Ông Dương khách sáo rồi, cứu người là nhiệm vụ của Diệp Phi”

 

Diệp Phi cười khiêm tốn: “Hơn nữa, ông Dương đã giao tính mạng của ông cho tôi thì sao Diệp Phi có thể phụ sự tin tưởng của ông được chứ?”

 

“Không tồi, đúng là không tồi.”

 

Dương Bảo Quốc không hề che giấu sự tán thưởng với Diệp Phi: “Ở tuổi này mà có được bản lĩnh như thế, lại không kiêu ngạo không hấp tấp, đúng là đáng quý”

 

Trong lòng ông ta càng lúc càng thích Diệp Phi, đáng tiếc rằng Dương Bảo Quốc không có cháu gái, nếu ông có thì chắc chắn phải kéo người như thế này vào nhà họ Dương cho bằng được.

 

Diệp Phi cười nói: “Cảm ơn ông Dương đã khen ngợi.”

 

Dương Bảo Quốc nói tiếp: “Diệp Phi, sắp tới cậu có kế hoạch gì không?”

 

Diệp Phi trả lời không chút do dự: “Hành nghề y, cứu người, kiếm tiền, sống một cuộc sống yên bình”

 

Dương Bảo Quốc sửng sốt, sau đó cười nói: “Cậu có bản lĩnh như thế mà không hề có chút dã tâm nào à?”

 

“Không nuôi dã tâm thì không tham lam, không tham lam thì cũng sẽ không lo được, lo mất.”

 

Diệp Phi cười cười: “Đây là những ngày tháng tôi mơ ước những năm tôi sáu tuổi, bây giờ tôi đã thực hiện được rồi, tôi rất biết ơn vì điều này. Tôi không theo đuổi những thứ cao xa, tạm thời vẫn chưa muốn”

 

Trong mắt Dương Bảo Quốc hiện lên vẻ kinh ngạc, ông ta không ngờ Diệp Phi sẽ nói những lời này, càng không ngờ tính tình anh như thế.

 

Gần đây, những người trẻ có chút bản lĩnh thì ai cũng rất kiêu ngạo, lúc nào cũng muốn được nhiều người chú ý mà nhỉ?

 

Nếu thỉnh thoảng có khiêm tốn một chút thì cũng là một loại khoe khoang khác thôi.

 

Vậy mà ông nhận ra Diệp Phi không hề giả bộ, người trẻ tuổi này đã trải qua những gì mà khiến anh không quan tâm đến chuyện thắng thua như thế?

 

Rồng nào phải giống loài chịu ở yên trong ao, chỉ cần gặp sóng gió sẽ hóa thân bay cao mà thôi.

 

“Diệp Phi, ông dám bảo đảm, tương lai cậu sẽ đứng trên đỉnh của Hoa Hạ”

 

Dương Bảo Quốc dùng tay võ vai Diệp Phi: “Cậu hiểu chuyện hơn gấp trăm lần so với bố vợ cũ của cậu.”

 

“Đường Tam Quốc sao ạ?”

 

Diệp Phi sững sờ: “Ông ấy có nhiều dã tâm lắm sao?”

 

Sự hiểu biết của Diệp Phi đối với bố vợ mình cũng không nhiều lắm, ông ta sợ vợ, coi trọng mặt mũi, khá là thô bạo, đó chỉ là một người vô dụng khá hơn mình một chút thôi.

 

Diệp Phi chưa từng nghĩ hai chữ dã tâm có liên quan gì tới ông ta.

 

“Thấy không?”

 

Dương Bảo Quốc không đáp lại liền mà chỉ tay vê một nơi trên núi Vân Đính.

 

Diệp Phi ngẩn ra: “Núi Vân Đính sao?”

 

Dương Bảo Quốc đứng lên, vung tay: “Nếu như không có biến cố đó xảy ra thì nó đã trở thành cung điện Potala, kinh thành của Trung Hải rồi: Cổ tay Diệp Phi run lên, nước trong chén trà trên tay anh đổ ra ngoài một ít.

 

Tử Thành hay Bố Cung nó không chỉ là những công trình tuyệt vời mà nó còn đại diện cho quyền lực.

 

Đường Tam Quốc muốn xây Tử Thành trên núi Vân Đỉnh, điều này cho thấy ông ta muốn đứng trên đỉnh của Trung Quốc, không thì ít nhất ông ta phải trở thành người đứng đầu của một vùng.

 

Việc này làm cho Diệp Phi vô cùng kinh ngạc, trong suy nghĩ của anh thì Đường Tam Quốc là người không bao giờ tạo được mối quan hệ với cấp trên?

 

“Nhìn không giống như vậy? Cậu đừng nghĩ tôi nói dối, năm đó bố vợ cậu rất tài giỏi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.