Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 464:




Chương 464:

 

Trong lòng Hoàng Tam Trọng cực kì tức giận, anh chỉ mới vừa làm dịu đi mối quan hệ với Diệp Phi, kết quả đám Diệp Hạo lại đi đắc tội Diệp Phi.

 

Nếu như nhóm Diệp Hạo là người của kẻ khác thì cũng thôi đi, nhưng mà bọn họ lại chính là đàn em dưới trướng mình.

 

Hơn nữa Diệp Hạo bọn họ còn định phá nát cả phòng khám.

 

Sao Hoàng Tam Trọng có thể không tức giận?

 

Nếu như chuyện này mà không xử lý tốt thì toàn bộ cố gắng của hắn coi như đi tong, cái cây cổ thụ Diệp Phi này có khả năng sẽ bay mất tăm.

 

Cho nên Hoàng Tam Trọng ra tay rất tàn bạo, tiếng nào tiếng nấy vang dội, đánh đến nỗi làm cho rất nhiều bệnh nhân đều không dám nhìn.

 

“Một đám ăn hại…” Hoàng Tam Trọng dùng gậy hung hăng dí vào đầu của Diệp Hạo mắng: “Đến anh Phi mà chúng mày cũng dám đụng đến, bọn mày không muốn sống nữa à?”

 

“Còn dám lấy danh nghĩa của Vũ Minh đòi phá phòng khám của người ta, là đứa nào cho mày cái gan này vậy thằng chó?”

 

Hắn tức bọn óc chó này vô cùng.

 

Diệp Hạo liên tục cầu xin tha thứ: “Cậu Trọng, em xin lỗi, em sai rồi, sau này em cũng không dám nữa”

 

“Xin anh cho bọn em một cơ hội nữa đi.”

 

“Bọn em nhất định sẽ hoàn lương làm người tốt”

 

Hắn lau nước mắt, vẻ mặt chân thành.

 

Trong lòng Diệp Hạo rõ ràng, Hoàng Tam Trọng thật sự nổi giận, nếu như không cẩn thận, cái mạng nhỏ của mình sẽ đi tong.

 

“Xin tao?”

 

Hoàng Tam Trọng hừ ra một tiếng: “Mày xin tao thì có ích lợi gì? Người mày đắc tội là anh Phi kia kìa”

 

Đám Diệp Hạo lập tức quay đầu, hướng về phía Diệp Phi liên tục dập đầu: “Anh Phi, chuyện hôm nay là do chúng tôi khốn kiếp làm bừa, chúng tôi sai rồi”

 

“Hy vọng anh nể tình, tha cho chúng tôi một lần đi”

 

Trong lòng Diệp Hạo vô cùng bực bội, một tên vô dụng trước kia luôn bị hắn hành hạ, sao bây giờ lại có thể trâu bò đến như vậy?

 

Ngay cả cậu Trọng cũng phải sợ?

 

Chẳng qua giờ phút này, hắn chỉ có thể cúi đầu.

 

Diệp Phi bưng nước trà tiến lên, cười nhạt: “Chịu thua chưa?”

 

Diệp Hạo gật đầu liên tục: “Thua, chúng tôi chịu thua”

 

“Thua thì tốt, đánh gãy hai cái tay ném ra ngoài.”

 

Diệp Phi nhìn lướt qua Diệp Hạo một cái, trực tiếp nói ra hình phạt, nếu như một cái tay vẫn chưa làm cho nó sáng mắt ra, vậy thì hai cái tay.

 

Hoàng Thiên Kiều bọn họ nhanh chóng đánh gãy hai cái tay của đám người Diệp Hạo, sau đó ném bọn họ ra ngoài giống như đang ném xác của mấy con chó vậy.

 

Diệp Hạo khóc lóc chảy cả nước mắt nước mũi, tại sao lại trở thành như vậy?

 

“Tinh!” ngay lúc này, điện thoại di động của Diệp Phi rung liên hồi, anh vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói đầy kinh hoảng của Đường Kỳ Kỳ: “Diệp Phi, nhà họ Đường gặp chuyện rồi”

 

Chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Đường chứ?

 

Diệp Phi nghe thế thì ngẩn người, sau đó anh truy hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”

 

“Hùng Thiên Nam và Trương Huyền đã làm chuyện này”

 

Giọng của Đường Kỳ Kỳ hơi bối rối, nhưng cuối cùng cô vẫn kể rõ mọi chuyện cho Diệp Phi: “Bọn họ tạt máu chó trước cửa lớn nhà em, đánh chết hơn mười con mèo, ngay cả con chó lớn nhà họ Đường cũng bị bọn họ đánh chết”

 

“Bọn họ đánh bố mẹ em khi hai người lái xe ra ngoài, suýt nữa xe bị lật, xảy ra tai nạn rồi”

 

“Chị với anh rể cũng bị người khác trùm bao bố đánh cho một trận. Em nghe nói nhà họ Đường có chuyện không may nên chạy về, về đến cửa nhà thì có người định bắt cóc em, may mà có bảo vệ nhận ra mánh khóe của bọn họ nên đã ngăn cản kịp thời.”

 

“Hùng Thiên Nam bảo Triệu Ti Kì truyền lời cho em, bảo đêm mai em phải có mặt trên giường của khách sạn Tứ Quý.”

 

“Nếu không thì bọn họ sẽ quậy tung gia đình của em lên, còn có thể dàn dựng cho ba mẹ và chị em gặp tai nạn xe”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.