Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 398:




“Còn về em…xong chuyện này thì ngoại trừ gả cho anh ra thì không còn lựa chọn nào khác đâu”

 

Đối với Triệu Đông Dương, dàn xếp Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh chỉ cần bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ, nếu ba trăm năm mươi tỷ không đủ thì bảy trăm tỷ.

 

Còn Đường Nhược Tuyên, Triệu Đông Dương biết tính tình coi trọng thể diện của cô, khi bị hắn cướp hiếp rồi thì chỉ có thì nhẫn nhịn để bảo vệ thể diện.

 

“Gả cho anh? Nằm mơ đi”

 

Đường Nhược Tuyết hét lên: “Tôi sẽ kiện anh ngồi tù”

 

“Kiện anh?”

 

Có bác trai Triệu Đông Dương cười một cách thản nhiê\ và bác gái đứng về phía anh, cùng với thân phận của anh, cảnh sát sẽ không giải quyết chuyện này đâu”

 

“Hơn nữa, em kiện anh cũng đồng nghĩa với tuyên bố với cả thế giới rằng rằng em đã bị anh cưỡng hiếp, khi đó em sẽ là một người phụ nữ không sạch sẽ ở nhà họ Đường”

 

“Chẳng lẽ em không cần thể diện của mình, cũng không cần thể diện nhà họ Đường nữa sao?”

 

“Hơn nữa, nếu em kiện anh, anh cũng sẽ kiện em tội tham ô tài sản nhà họ Triệu, quyến rũ anh không thành thì lập tức muốn cắn trả”

 

“Anh cũng sẽ trả tiền cho vài người khách hàng trước đó để làm chứng cho việc em muốn chống lại anh”

 

“Cứ như vậy, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp, sẽ không ai quan tâm đến việc điều tra chân tướng nữa”

 

“Anh cũng không biết mình sẽ tổn thất những gì, mà cũng không quan tâm…nhưng chắc chắn em sẽ mang tiếng là người phụ nữ lăng loàn”

 

Triệu Đông Dương từng bước đập tan sự đối đầu của Đường Nhược Ngôn: “Chẳng lẽ em lại tự khiến mình mất thể diện, khiến nhà họ Đường phải xấu hổ sao?”

 

Đường Nhược Nghỉ nghiến răng nghiến lợi, đúng là vô liêm SỈ.

 

“Nhược Tuyết, đừng kháng cự nữa, ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh, tin tưởng anh, em sẽ hạnh phúc”

 

Triệu Đông Dương mỉm cười đứng trước mặt Đường Nhược Tuyết, chậm rãi cởi cúc áo của cô, trong lúc chờ cô lên cơn phê thuốc.

 

Đường Nhược Tuyết nắm chặt tay, cô rất tức giận không còn sức để chống trả.

 

Hơn nữa, một cảm xúc kỳ lạ dâng lên từ sâu thẳm trái tim cô, vô số khuôn mặt hiện lên trong não cô như một vòng xoáy.

 

Những khuôn mặt đó hóa ra là khuôn mặt của đàn ông.

 

Tuy rằng vẻ mặt khác nhau, nhưng biểu cảm trong mắt đều giống nhau, đều là nụ cười xấu xa! Đường Nhược Tuyết đột ngột cắn đầu lưỡi để bản thân tỉnh táo hơn: “Triệu Đông Dương, nếu anh dám động đến tôi, tôi sẽ kéo anh cùng chết.”

 

Lúc này, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của Đường Nhược Tuyên trở nên hồng hào, lông mày cau lại, trên làn da trắng như ngọc của cô toát ra rất nhiều mồ hôi.

 

Ánh mắt cũng trở nên ướt át.

 

“Nhược Tuyết, em có muốn anh lên không?”

 

Triệu Đông Dương nắm bắt được những thay đổi của Đường Nhược Tuyết, giả vờ tỏ ra lịch sự.

 

Giọng nói đầy từ tính của người đàn ông khiến cơ thể Đường Nhược Tuyết run rẩy.

 

“Triệu Đông Dương, anh…anh cút đi cho tôi…” Đường Nhược Ngôn cố hết sức làm cho giọng nói của mình ổn định: “Tôi thề, anh dám động đến tôi thì tôi sẽ giết anh”

 

“Nhược Tuyết, em thật sự không thể trách anh được, anh chỉ là quá thích em mà thôi”

 

Ánh mắt Triệu Đông Dương dữ tợn: “Anh không hiểu, em đã ly hôn với tên phế vật kia, tại sao không những không kết hôn với anh, còn cắt đứt liên lạc với anh?”

 

Đường Nhược Tuyết nói một cách khó khăn: “Anh thật đê tiện…”

 

“Đúng vậy, anh đã lừa em đến Caesars Palace, cứu dì một lần, tất cả đều là kế hoạch của anh”

 

Triệu Đông Dương nhìn chằm chằm người phụ nữ: “Nhưng anh làm tất cả những điều này là vì anh yêu em”

 

“Nếu không phải anh yêu em, yêu em đến mức điên cuồng, làm sao có thể làm những chuyện đó?”

 

“Em không nhìn thấy nỗi khổ tâm của anh chút nào sao?”

 

“Hay là em vẫn nhớ tên phế vật đó?”

 

Giọng người đàn ông trong phòng âm trầm đến đáng sợ.

 

Triệu Đông Dương tràn đầy lửa giận đối với Diệp Phi, hắn đường đường là cậu chủ nhà giàu có, giá trị bản thân trị giá hàng nghìn tỷ, nhưng vẫn luôn không thể giãm Diệp Phi xuống dưới chân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.